Nhưng mà, cô ấy không phải người nói nhiều, thoạt nhìn trông giống như một người câm điếc bị chặn lại, vừa lạnh nhạt vừa đáng thương.
Cùng lúc đó, trong phòng bao. Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhíu mày: "Sao Lâm Kim Thư còn chưa vào? Vừa rồi cô ấy nói với tôi là cô ấy xuống xe rồi mài!"
Vẻ mặt của Cảnh Hạo Đông có chút căng thẳng: "Nếu không thì, cô gọi lại cho cô ấy xem sao!"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Hay là các người ngồi đây đi, tôi ra ngoài xem một chút!"
Cảnh Hạo Đông cực kỳ muốn nhìn thấy Lâm Kim Thư, vội nói: "Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, dù sao chúng ta cũng đã ăn xong rồi, ra ngoài đợi Kim Thư ở đại sảnh, rồi cùng nhau đi đến Quân Mạch!" Bạch Cẩm Sương gật đầu, không phản đối, cả ba người cùng đứng dậy và rời đi.
Chẳng mấy chốc, Khương Quý Nhi đã yêu cầu quản lý gọi nhân viên bảo vệ đến.
Cô ta lạnh lùng nói: "Ðem người phụ nữ này đến phòng bao trống bên cạnh đi!"
Người quản lý có chút khó xử: "Cô chủ, đây là khách à?"
Khương Quý Nhi làm mặt lạnh nói: "Cô ta là kẻ thù của tôi, sao nào? Có chút chuyện này mà anh cũng không giúp được hả?"
Quản lý vội lắc đầu: "Không, không, không, làm sao có thể vậy chứ, tôi chỉ là tò mò thôi!" Đây là tổ tông nhỏ nhà họ Khương, anh ta không dám rước họa vào thân đâu, chẳng may không giữ được chức quản lý này nữa thì biết làm sao.
Người quản lý lên tiếng, nói với hai nhân viên bảo vệ đang đi tới: "Người phụ nữ này đã lấy trộm đồ ở nhà hàng chúng ta, trước tiên cứ bắt người vào phòng bao bên cạnh đi đã" Quản lý vừa dứt lời, nhân viên bảo vệ đã lập tức đi tới, trực tiếp dùng sức mạnh nắm lấy cánh tay của Lâm Kim Thư.
Di động của Lâm Kim Thư rơi trong góc không ai nhìn đến, vừa rồi cô ấy muốn gọi cho Bạch Cẩm Sương, nhưng Khương Quý Nhi đã trực tiếp gạt ra.
Thành thật mà nói, bàn về đánh nhau, ngay cả Khương Quý Nhi, Lâm Kim Thư cũng không đánh lại.
Khương Quý Nhi cũng biết cho dù cô ta có kiêu ngạo đến đâu, thì hành lang phòng bao cũng không phải là nơi tốt để giải quyết vấn đề.
Nhìn thấy nhân viên bảo vệ đang khống chế Lâm Kim Thư, cô ta nói thẳng: "Đưa cô ta đi theo tôi!" Khương Quý Nhi nói xong, xoay người rời đi. Nhân viên bảo vệ dùng hết sức kéo Lâm Kim Thư đang giãy giụa trong tuyệt vọng đi, gân như kéo về phía trước.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bao trước mặt Khương Quý Nhi đột nhiên bị mở ra.
Bạch Cẩm Sương đi ra đầu tiên, tiếp theo là Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân theo sát phía sau. Khi Khương Quý Nhi nhìn thấy Cảnh Hạo Đông, phản ứng đầu tiên của cô ta là mỉm cười, khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương trước mặt anh ta thì vẻ mặt lại tràn đầy thù địch.
Cô ta mỉm cười muốn gọi tên Cảnh Hạo Đông, nhưng lại chợt nhận ra nhân viên bảo vệ phía sau vẫn đang kéo Lâm Kim Thư.
Vẻ mặt của cô ta có chút bối rối lập tức cố gắng chặn Lâm Kim Thư đang bị nhân viên bảo vệ kéo. Nhưng vào lúc này, Bạch Cẩm Sương đã nhạy bén nhìn thấy Lâm Kim Thư. Nhìn thấy Lâm Kim Thư bị kéo và cái tát in hằn trên mặt cô ấy, Bạch Cẩm Sương lập tức vô cùng tức giận.
Khương Quý Nhi chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy người phụ nữ đang đi trước mặt Cảnh Hạo Đông đột nhiên sải bước về phía trước và đẩy tay cô ta qua.
Cô ta kinh hãi quay đầu lại thì thấy Bạch Cẩm Sương đang nắm lấy cánh tay của một trong những nhân viên bảo vệ rồi ra sức kéo về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ rắc rắc, nhân viên bảo vệ trực tiếp thả Lâm Kim Thư ra, đau đến ôm chặt lấy cánh tay mình.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng ôm chặt nửa người Lâm Kim Thư và đá một cước vào người bảo vệ kia, khí thế toàn thân có chút đáng sợ. Ngay khi Lâm Kim Thư nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy lập tức trở nên khổ sở và tủi thân.
Bạch Cẩm Sương thấy bạn mình vốn luôn lạnh nhạt lại lộ ra vẻ mong manh chưa từng thấy, cô tức giận đến nỗi muốn giết người. Kết quả vào lúc này, cô nghe thấy Khương Quý Nhi có chút sợ hãi mà lên tiếng: "Hạo Đông... không phải... không phải như anh nhìn thấy đâu?”
Bạch Cẩm Sương kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh Hạo Đông, giọng điệu lạnh lẽo đáng sợ: "Cảnh Hạo Đông, anh biết người phụ nữ này à?" Lâm Kim Thư đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương, khi nhìn về Cảnh Hạo Đông, vẻ mặt của cô ấy đã không còn vẻ mong manh và buồn bã như khi đối mặt với Bạch Cẩm Sương nữa. Giọng cô ấy bình tĩnh đến đáng sợ, tuyệt không hề giống người vừa bị tát và suýt bị bắt cóc ác ý khi nãy.
Cô ấy nói: "Họ là bạn gái cũ của Cảnh Hạo Đông!" Đồng tử Bạch Cẩm Sương co rút kịch liệt: "Bọn họ?"
Cảnh Hạo Đông nhìn Lâm Kim Thư với sự sợ hãi và lo lắng, đau khổ vô cùng: "Kim Thư!"
Kết quả là vừa mới gọi xong, Nghiêm Khả Như kinh ngạc mở to hai mắt, bước nhanh về phía Cảnh Hạo Đông: "Hạo Đông, anh gọi em làm gì?”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tình hình này thì còn có gì không hiểu nữa, cảm giác được hai người phụ nữ này đều là người cũ của Cảnh Hạo Đông.
Cô đúng là đã xem thường Cảnh Hạo Đông rồi. Cảnh Hạo Đông không ngờ anh ta gọi Lâm Kim Thư nhưng lại bị Nghiêm Khả Như nhầm lẫn là gọi cô ta.
Sắc mặt anh ta đen tới cực điểm: "Không gọi cô, cô cút xa tôi ra một chút, Nghiêm Khả Như!"
Giọng điệu của Bạch Cẩm Sương cực kỷ mỉa mai: 'Cảnh Hạo Đông, tôi thực sự không thấy nhóm bạn gái cũ của anh lại hợp nhau đến vậy đấy! Anh thật có năng lực nha! Anh đã có năng lực như vậy thì dù thế nào hôm nay cũng không nên đến nhờ tôi giúp làm mai cho anh và Lâm Kim Thư mới phải nhỉ? Đế tôi tự tay đấy bạn thân của mình vào hố lửa!"
Lúc này Cảnh Hạo Đông rất hối hận và bất đắc dĩ, cực kỳ áy náy với Lâm Kim Thư, nhưng với Nghiêm Khả Như và Khương Quý Nhi thì lại hận không thể ăn sống nuốt tươi hai người phụ nữ này.
Anh ta nhìn Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, lắc đầu nói với giọng điệu chua chát: "Bạch Cẩm Sương, Kim Thư, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện này!" Bạch Cẩm Sương giữ vẻ mặt lạnh lùng, ôm Lâm Kim Thư vào lòng: "Tôi mặc kệ anh có biết hay không. Hôm nay, dù hai người phụ nữ này là bạn gái cũ hay là tổ tiên của anh thì anh nhất định cũng phải cho Kim Thư một lời giải thích rõ ràng về chuyện hôm nay, nếu không, tôi không thể để yên được đâu."
Bạch Cẩm Sương nói xong thì mang vẻ mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân. Mặc Tu Nhân giật mình, lập tức sải bước đến sau lưng Bạch Cẩm Sương, nhìn Cảnh Hạo Đông: "Trước tiên cậu xử lý huống trước mất rõ ràng đi rồi nói sau!"
Cảnh Hạo Đông nhìn Bạch Cẩm Sương, rồi nhìn Mặc Tu Nhân. Cuối cùng, ánh mắt anh ta rơi vào Lâm Kim Thư: "Kim Thư, em không sao chứ?” Lâm Kim Thư phớt lờ anh ta.
Cảnh Hạo Đông cảm thấy khó chịu và phẫn nộ đến chết đi sống lại. Vốn đĩ hôm nay anh ta đã nhờ Bạch Cẩm Sương làm người thuyết phục cho mình, khó khăn lắm mới mời Lâm Kim Thư ra ngoài được, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Anh ta khó chịu cũng không sao, anh ta chỉ cảm thấy đau lòng vì Lâm Kim Thư phải chịu thiệt thòi. Chẳng qua, những gì Bạch Cẩm Sương nói là đúng, những gì đã xảy ra ngày hôm nay, cần phải cho Lâm Kim Thư một lời giải thích.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh ta khi nhìn Khương Quý Nhi và Nghiêm Khả Như đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
Anh ta đá vào cánh cửa phòng bao sau lưng: "Khương Quý Nhi, Nghiêm Khả Như, vào đi, hôm nay chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng!"
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cửa phòng bao, trực tiếp che chở Lâm Kim Thư đi vào, kéo Lâm Kim Thư ngồi xuống ghế chính. Mặc Tu Nhân lặng lẽ ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Sương, kiên định tỏ rõ thái độ của mình, một lòng hướng về bà xã mình. Cảnh Hạo Đông bước vào phòng bao, Khương Quý Nhi và Nghiêm Khả Như bước vào với khuôn mặt trắng bệch.
Quản lý của Tây Minh Vũ có chút lo lắng muốn đi vào, nhưng Cảnh Hạo Đông lại dùng ánh mắt ngăn lại: "Cút ngay!" . Ngôn Tình Hay
Người quản lý lúng túng: "Cậu Cảnh, nơi này là tài sản của nhà họ Khương. Anh không thể đối xử với cô chủ Khương như thế này được!"
Giọng nói của Cảnh Hạo Đông lạnh lùng truyền ra: "Có tin tôi sẽ cho người mua lại chỗ này ngay bây giờ không? Hay là sẽ khiến nhà hàng này không thế mở cửa được nữa!"
Quản lý lập tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng đứng ở cửa không dám đi thêm nữa. Cảnh Hạo Đông đá một cước qua, cánh cửa đóng lại. Anh ta quay đầu nhìn Khương Quý Nhi: "Khương Quý Nhị, tôi cho cô một cơ hội, nói cho tôi biết hôm nay có chuyện gì?