Vân Thành Nam vô thức nắm chặt hai tay, vẻ mặt có phần khó hiểu: “Không phải như cô nghĩ đâu!” “Vậy là như thế nào?” Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn anh ta: “Vân Thành Nam, tôi muốn nghe anh giải thích, nếu không tôi không biết tôi lựa chọn không nói cho bạn tôi biết, để cô ấy bị lừa gạt rốt cuộc là đúng hay sai, anh vừa yêu đương với cô ấy, vừa đi xem mắt với người khác, anh thế này là dẫm đạp lên tình cảm của cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương nói xong lời cuối cùng, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, cảm xúc cũng dần trở thành phẫn nộ.
Vân Thành Nam nhếch môi: “Tôi có thể giải thích!” Anh ta dứt lời, nhìn thoáng qua Tần Vô Đoan.
Tần Vô Đoan nhíu mày, chợt nghe Bạch Cẩm Sương nói: “Anh Vô Đoan, anh cứ về trước đi, em còn chút việc cần xử lý!
Đôi mắt Tần Vô Đoan khẽ động, đứng lên nói: “Được, anh đi trước đây, khi nào em về nhớ nhắn tin cho anh biết nhé!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, Tần Vô Đoan đứng dậy rời di.
Sau khi Tần Vô Đoan rời khỏi, cả người Vân Thành Nam lập tức uể oải xuống như mất hết sức lực, ngồi ở đối diện Bạch Cẩm Sương.
Anh ta nhìn thoáng qua Trình Ngọc Viện ở phía xa, nói: “Tôi không biết, buổi chiều hôm nay tôi đến đây thì gặp được cô ta, mẹ tôi nói mẹ muốn gặp tôi nên mới lừa tôi đến.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Không phải ngày nào anh cũng có thể gặp được mẹ anh ở nhà à?”
Vân Thành Nam cười khổ một tiếng, kể lại chuyện tối qua cho Bạch Cẩm Sương nghe: “Đây cũng là lý do tôi không muốn nói cho Bạch Mai, tôi muốn tự mình xử lý tốt chuyện này, không muốn cô ấy lo lắng, cô cũng biết nếu để cô ấy liên lụy vào thì mẹ tôi nhất định sẽ ức hiếp cô ấy mà!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy sự đau lòng tràn ngập trong đôi mắt Vân Thành Nam. Tâm trạng của cô có phần phức tạp, nghĩ đến vấn đề tối qua cô và Tề Bạch Mai thảo luận, chính là nói về chuyện sau này Tề Bạch Mai ra mắt ba mẹ chồng, không ngờ rằng còn chưa gặp mặt mà mẹ chồng tương lai đã không muốn nhìn thấy cô ấy đến như vậy!
Tâm trạng Bạch Cẩm Sương có phần không tốt: “Anh cảm thấy với thái độ này của mẹ thì anh có thể nói rõ được với cô ấy à? Nếu anh tiếp tục lừa dối thì sợ rằng khi Bạch Mai biết được chân tướng sẽ rất đau lòng!”
Vân Thành Nam vươn tay xoa mi tâm: “Cho nên tôi muốn nói rõ chuyện này với Trình Ngọc Viện, nếu ý mẹ tôi là muốn tôi và Trình Ngọc Viện ở bên nhau, tôi nghĩ có lẽ trong lòng Trình Ngọc Viện cũng hiểu rõ, tôi sẽ nói cho cô ta tôi đã có bạn gái rồi, đó là mối quan hệ muốn tiến tới hôn nhân, nhiều nhất tôi chỉ coi cô ta là bạn, hy vọng cô ta đừng vượt qua ranh giới! Còn nữa, không cho Bạch Mai biết là vì tốt cho cô ấy, nếu cô ấy biết mẹ tôi không thích cô ấy như vậy, nhất định sẽ rất khó chịu, về phần mẹ tôi dùng cách này để gây khó xử cho tôi, cô ấy có biết cũng không làm được gì, tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ, tôi sẽ giải quyết những chuyện còn lại!”
Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương còn muốn khuyên nhủ Vân Thành Nam, nhưng nghe được cách xử lý mà Vân Thành Nam nói, cô đột nhiên yên lặng không nói gì.
Có lẽ không nói cho Tề Bạch Mai biết là đúng đắn!
Chỉ là cô nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng hoảng hốt: “Tôi hiểu được, Bạch Mai mà biết chuyện cũng sẽ rất khó chịu, tôi cũng biết anh thích cô ấy ở tính cách sáng sủa hoạt bát, vô ưu vô lo, nếu có một ngày cô ấy biết thái độ của mẹ anh đối với cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ bị đả kích rất lón!"
Vân Thành Nam mím mối: “Cẩm Sương, bên phía mẹ tôi, tôi sẽ xử lý, tôi sẽ cố gắng hết sức để bà thay đổi cái nhìn đối với Bạch Mai, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu tủi hờn, cũng sẽ không lừa gạt cô ấy, tôi chỉ là giấu diếm có thiện ý mà thôi, tôi nghĩ có một số lúc anh Mặc cũng sẽ giấu cô một số chuyện rồi tự mình đi giải quyết, về lý thì cũng như nhau, tôi hy vọng Bạch Mai có thể mãi mãi vui vẻ sống dưới ánh mặt trời, chuyện trong bóng đêm cứ để tôi xử lý là được! Hy vọng cô giấu giúp tôi, có được không?”
Nghe anh ta nói như thế, Bạch Cẩm Sương không thể nói được gì nữa, cô thở dài bất đắc dĩ: “Đi đi, tôi tôn trọng quyết định của anh!”
Vân Thành Nam nhẹ nhàng thở ra: “Vậy tôi đi trước đây!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Thành Nam rời đi.
Có lẽ những thứ khác cô không hiểu được, nhưng câu nói hy vọng Bạch Mai có thể vui vẻ sống dưới ánh mặt trời của Vân Thành Nam đã kia khiến cô cảm động lây, cô chưa bao giờ cảm thấy mình yếu ớt, cảm thấy mình cần được bảo vệ như vậy.
Một khoảng thời gian dài khi mẹ qua đời, cô đã học được cách tự bảo vệ mình, gặp được vấn đề gì cũng tự mình giải quyết.
Chỉ là sau khi ở bên Mặc Tu Nhân, rất nhiều chuyện đều là anh giúp cô giải quyết, cô biết rõ thậm chí Mặc Tu Nhân còn dùng một số cách mà cô không biết đến để xử lý những kẻ ác này!
Chỉ là cô chưa bao giờ hỏi, bởi vì cô biết Mặc Tu Nhân không hy vọng cô nhìn thấy mặt đen tối này, cho nên khi cô nghe anh nói, cô sẽ làm như mình thật sự không biết gì cả!
Cho nên, cô thật sự có thể hiểu được câu nói kia của Vân Thành Nam, cuối cùng cô vẫn lựa chọn giữ bí mật giúp anh ta l
Khi Vân Thành Nam đi qua, Trình Ngọc Viện vẫn đang còn nhìn Bạch Cẩm Sương qua cửa sổ: “Cô gái kia thật quen mắt!”
Đôi mắt Vân Thành Lam khẽ động: “Cô ấy là bạn tôi!”
Trình Ngọc Viện cười nhẹ: “Cô ấy rất nổi tiếng đúng không, nếu không tôi cũng sẽ không cảm thấy quen mắt được!”
Vân Thành Nam ừ một tiếng, cũng không muốn nói nhiều, chỉ giải thích một câu: “Cô ấy là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, cô Trình, kế tiếp cô định đi chơi ở đâu, tôi có thể sắp xếp người đưa cô đi, thời gian này tôi khá bề bộn công việc!”
Trình Ngọc Viện nhìn thoáng qua Vân Thành Nam, sắc mặt có phần khổ sở: "Anh Thành Nam, anh rất ghét em ạ? Em nhớ trước đây anh thường dẫn em đi chơi cơ mà!”
Vân Thành Nam nhíu mày: “Cô Trình, bây giờ chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đã không còn là trẻ nhỏ nữa!”
Trình Ngọc Viện tủi thân chu môi: “Nhưng mà em vẫn coi anh là anh Thành Nam của trước đây, còn nữa, anh có thể đừng gọi em là cô Trình không, trước đây anh đều gọi thẳng tên em, em thật sự không quen anh đối xử với em như vậy!”
Vân Thành Nam bình tĩnh: “Chúng ta đã không gặp suốt mười mấy năm rồi, cô Trình, tôi không thể đối xử với cô giống như trước đây được, hơn nữa cho dù mẹ tôi nói gì với cô thì đó cũng không phải ý của tôi, còn nữa, tôi phải nói với cô một tiếng, tôi đã có bạn gái, tôi cần phải giữ khoảng cách với cô!”
Đồng tử của Trình Ngọc Viện co rụt lại, vẻ mặt có phần khổ sở: “Em biết đây là vì em ở nước ngoài quá lâu cho nên anh Thành Nam đã quên mất em, nhưng em cũng không muốn làm gì, em chỉ là ở nước ngoài nhiều năm mới trở lại, muốn anh Thành Nam đưa em đi dạo một chút thôi!” “Tôi bận rất nhiều việc!” Vân Thành Nam vẫn từ chối như trước.
Trình Ngọc Viện tủi thân, đáng thương vô cùng: “Vậy buổi chiều hôm nay thì sao?”
Nghĩ đến lời nói của mẹ, da đầu Vân Thành Nam như run lên: “Tôi thật sự có việc, tôi sẽ gọi người đi cùng cô!”
Anh ta vừa nói xong thì lập tức nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới: “Viện trưởng, trên đường cao tốc Thành Đức vừa xảy ra tai nạn nghiêm trọng, hiện tại bệnh nhân đều được đưa đến bên này, tất cả đều bị thương rất nặng, khi nào anh có thể trở về ạ?”
Nghe nói như thế, sắc mặt Vân Thành Nam lập tức thay đổi, anh ta đứng bật dậy: “Tôi lập tức quay lại, gọi hết bác sĩ đang nghỉ đến bệnh viện đi, bên bệnh viện thì cố gắng dành ra nhiều phòng phẫu thuật nhất có thể để tiến hành phẫu thuật!”
Vân Thành Nam kết thúc cuộc gọi, sắc mặt nghiêm trọng nói với Trình Ngọc Viện: “Cô Trình, bệnh viện có chuyện lớn rồi, tôi phải về ngay lập tức, xin lỗi cô!”
Mặc dù Trình Ngọc Viện có chút tâm tư, nhưng nhìn thấy tình huống của Vân Thành Nam như vậy thì biết bên bệnh viện thật sự không ổn, cô ta cũng không dám càn quấy thêm nữa: “Vâng, anh Thành Nam, anh đi trước đi, em không sao!”
Vân Thành Nam vội vàng xoay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương ra khỏi quán cà phê, cô đứng ở ven đường, sắc mặt phức tạp, trong đầu còn suy nghĩ chuyện Vân Thành Nam nói.
Kết quả cô vừa đi vài bước thì đột nhiên đụng phải một người.
Tiếng cười thoải mái của thiếu niên truyền đến, ngữ khí lại tràn ngập vẻ trêu chọc: “Cô Bạch, cô đây là yêu thương nhung nhớ đã lâu à!”