Sương khế lắc đầu ra hiệu bảo cô đừng hỏi quá nhiều. Ngay lập tức, cô nhìn Vân Yến một cái nhìn dịu dàng và gật đầu khẳng định: “Chà, thật đấy! Tớ muốn để cậu gặp anh ấy!”
Khi nói ra điều này, cô không nhịn được mà nói tiếp: “Cậu cũng đừng trách Mặc Tu Nhân đã đánh ngất cậu. Suy nghĩ của anh ấy có chút độc đoán, có lẽ anh ấy sợ rằng nếu như cậu gặp Sở Tuấn Thịnh thì cậu sẽ bị đả kích rồi sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Dù sao thì... lúc trước tớ chọn cách mất trí nhớ là vì cái chết của Tần Vô Đoan. Đối với loại chuyện như này thì anh ấy vẫn còn ám ảnh trong lòng, cậu đừng trách anh ấy!”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương rất tức giận với suy nghĩ hống hách của Mặc Tu Nhân, nhưng nghĩ đến việc anh liều mạng bảo vệ quyết tâm của chính mình thì cô ấy cũng không thể tâm mặc kệ mà không hỏi tới anh ấy.
Vân Yến nghe xong lời nói của Bạch Cẩm Sương, cô ấy hơi nghẹn ngào: “Tớ không trách tổng giám đốc mặc, tớ biết rằng tổng giám đốc Mặc... không cho tớ gặp Sở Tuấn Thịnh, đó không phải là chủ ý của anh ấy mà là chủ ý của Sở Tuấn Thịnh, chắc chắn anh ấy đã đồng ý với Sở Tuấn Thịnh là ngăn cản tớ lại, cho nên mới...
Mặt của Vân Yến đỏ bừng lên, nước mắt lăn dài trên má: “Tổng giám đốc Mặc... anh ấy bị mắc kẹt giữa chúng tớ nên rất khó xử! Cũng là tớ không tốt, tớ nên thông cảm cho tâm trạng hiện tại của Sở Tuấn Thịnh, dù sao anh ấy bị thương nên cảm xúc không ổn định là chuyện bình thường, tớ cũng không nên làm khó tổng giám đốc Mặc, dù sao thì anh ấy đã hứa với Sở Tuấn Thịnh là không cho tôi gặp anh ấy, tớ không trách ai cả, tớ chỉ muốn gặp Sở Tuấn Thịnh một lần!”
Cô biết Sở Tuấn Thịnh chắc chắn là bị thương nặng, cô không dám cầu bình yên vô sự quá mức, cô chỉ hy vọng có thể nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh và là người ở bên cố gắng chăm sóc anh ấy là tốt rồi!
Sau khi Bạch Cẩm Sương trở về nước, cô ấy phát hiện ra rằng tính tình của Vân Yến đã thay đổi rất nhiều, trước đây cô ấy nhút nhát và ít nói, nhưng bây giờ cô ấy trở nên mạnh mẽ và bộc trực.
Nhưng sau khi Vân Yến yêu Sở Tuấn Thịnh, Bạch Cẩm Sương mới phát hiện ra đó đều là vẻ bề ngoài, thật ra thì Vân Yến vẫn nhát gan và ít nói, thậm chí... cô còn có chút tự ti mà còn lập dị, không nhịn được mà đi thăm dò Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương lại nói tiếp, cô cũng là người từng trải nên có thể thấy rõ điều này không có lợi cho việc phát triển tình cảm.
Thỉnh thoảng khi trò chuyện, cô cũng sẽ đề cập với Vân Yến một chút, kỳ thật cô cảm thấy gần đây Vân Yến đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng Bạch Cẩm Sương không bao giờ ngờ rằng chuyện như thế này lại xảy ra đột ngột như thế. Vân Yến đối mặt với chuyện khi Sở Tuấn Thịnh gặp chuyện không may và từ chối gặp mình thì cô ấy trở nên nhút nhát... và thậm chỉ có chút tự ti, và tất cả những điều này chỉ xuất phát từ sự thật rằng cô ấy thích người đó.... Bạch Cẩm Sương đau khổ xoa xoa tóc của Vân Yến, vẻ mặt xem xét: “Đúng vậy, tớ nhất định sẽ để cho cậu gặp anh ấy!”
Vân Yến vừa khóc vừa gật đầu: “Ừm, khi tớ nhìn thấy anh ấy, tớ cũng muốn hỏi anh ấy một câu rằng tại sao có thể liều mạng để cứu tớ, nhưng sau khi bị thương anh ấy lại không muốn tớ gặp anh ấy. Rốt cuộc anh ấy coi tớ là gì?"
Vân Yến không muốn nói với Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư rằng ngoài sự lo lắng và khó chụy trong lòng thì cô ấy sợ hãi rằng cô ấy đã hoàn toàn yêu Sở Tuấn Thịnh rồi.
Khi anh cứu cô khỏi tay Đỗ Nghĩa, không màng tới sự nguy hiểm mà liều mạng cứu cô, từ chưa yêu đến yêu và trái tim cô đã sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng cô cũng không thể tự kiềm chế được nữa.
Bạch Cẩm Sương nghe Vân Yến khóc, chỉ có thể âm thầm an ủi cô ấy.
Bạch Cẩm Sương biết Vân Yến vô cùng muốn gặp Sở Tuấn Thịnh và cô cũng biết rằng Sở Tuấn Thịnh đã được đưa đến bệnh viện Vân Đức.
Suy cho cùng, bệnh viện Vân Đức là bệnh viện có điều kiện y tế và bác sĩ tốt nhất ở Thành phố Trà Giang, nếu Sở Tuấn Thịnh muốn chữa lành vết thương ở chân thì anh ấy nhất định sẽ đó.
Cô lái xe đưa theo Lâm Kim Thư và Vân Yến đến bệnh viện Vân Đức.
Ba người Bạch Cẩm Sương vừa tới bệnh viện Vân Đức, Bạch Cẩm Sương đang định kiểm tra tình hình của Sở Tuấn Thịnh trước, và đưa Vân Yến tới đó xem.
Lại không ngờ rằng, ngay khi ba người xuống xe, cô nhận được điện thoại của Vân Thành Nam.
Qua điện thoại, giọng nói của Vân Thành Nam rất lo lắng: “Cẩm Sương, Vân Yến có đi cùng với cô không?” Bạch Cẩm Sương sửng sốt một giây rồi gật đầu: “Ừ, cô ấy đi cùng với tôi? Có chuyện gì vậy?”
Vân Thành Nam có chút xấu hổ: “Gần đây tôi rất bận, tôi mới biết Vân Yến đã mất tích hơn một ngày! Tôi không liên lạc được với cô ấy, cho nên tôi chỉ có thể tìm cô ấy ở chỗ của cô! Cô ấy không sao chứ?”
Khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy điều này, cũng không có gì ngạc nhiên.
Dù sai, khi Sở Tuấn Thịnh biết tin Vân Yến mất tích thì anh ta sẽ bắt đầu điều tra ngay lập tức, nhưng dường như anh ta không thông báo cho nhà họ Vân.
Hơn nữa, Vân Yến sống ở bên ngoài, có đôi khi nhiều ngày cô ấy không gọi điện về cho gia đình và không ai nhận ra rằng có điều gì đó đã xảy ra với cô ấy.
Cho nên sau khi Vân Yến trải qua một chuyện kinh động lòng người như vậy, người nhà họ Vân chỉ nghe thấy tình hình gì đó trong cuộc gặp gỡ này, Bạch Cẩm Sương đã biết hậu quả của việc này nhưng cô không hề ngạc nhiên.
Tuy nhiên, cô phải thừa nhận rằng những gì Mặc Tu Nhân nói là đúng, cô không hiểu Sở Tuấn Thịnh bằng Mặc Tu Nhân, cô thậm chí không ngờ rằng Sở Tuấn Thịnh lại là người đàn ông đúng mực như vậy.
Anh ta là đàn ông thì phải bảo vệ phụ nữ, khi bạn gái gặp khó khăn thì anh ta chắc chắn phải đích thân giúp đỡ, thậm chí còn quên mất rằng bạn gái vẫn còn có người thân trong gia đình giúp đỡ.
Anh ta bị thương nhưng điều đầu tiên anh ta nghĩ làm ẩn mình đi không muốn bạn gái nhìn thấy, Bạch Cẩm Sương có thể hiểu rằng anh không muốn Vân Yến phải lo lắng về điều đó. Nhưng mà, chẳng lẽ anh ta chưa từng nghĩ, không biết điều gì đó mới thật sự đáng sợ, Vân Yến cái gì cũng không biết, e rằng lại càng thêm nơm nớp lo sợi
Bạch Cẩm Sương không muốn đánh giá gì về những cách làm này của Sở Tuấn Thịnh, dù sao thì anh ta cũng bị thương để cứu Vân Yến.
Tuy nhiên, nhìn thấy Vân Yến khó chịu như vậy thì thực sự cảm thấy đau lòng. Nghe Vân Thành Nam hỏi về tình hình của Vân Yến như vậy, Bạch Cẩm Sương im lặng một lúc rồi nói: “Cô ấy thật sự không ổn!”
Vân Thành Nam lập tức lo lắng: "Cô ấy thế nào? Hiện tại cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến gặp cô ấy!”
Vân Thành Nam là con một, trong nhà Vân Yến cũng chỉ có một mình cô, nói là anh em họ nhưng hai người cũng chẳng kém gì anh em ruột thịt.
Bạch Cẩm Sương thở dài, trầm giọng nói: “Tôi đoán lúc này cô ấy không có tâm trạng gặp anh. Dù sao chuyện lần này rất nguy hiểm, chắc chắn là cô ấy đã bị dọa sợ rồi. Và... Sở Tuấn Thịnh vì cứu cô nên mới bị thương, lại không chịu gặp cô ấy nên cô ấy rất khó chịu. Tôi hy vọng... anh có thể cho chúng tôi biết về tình hình của Sở Tuấn Thịnh!”
Vân Thành Nam sửng sốt, ngay sau đó anh ta có phản ứng: "Được, các cô chờ một chút, tôi sẽ đi kiểm tra!”
Không lâu sau, Vân Thành Nam nói tình hình của Sở Tuấn Thịnh với Bạch Cẩm Sương.
Sở Tuấn Thịnh đang trải qua một cuộc phẫu thuật, Vân Thành Nam trực tiếp nói với Bạch Cẩm Sương phòng phẫu thuật của Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô định nhờ người quen hỏi thăm, dù sao thì Mặc Tu Nhân đã đồng ý với Sở Tuấn Thịnh là không cho Vân Yến gặp Sở Tuấn Thịnh, Bạch Cẩm Sương thật sự sợ Mặc Tù Nhân sẽ không nói cho cô biết chuyện tình hình của Sở Tuấn Thịnh, cũng may Vân Thành Nam cảm thấy đau lòng về em họ của mình.
Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại của Vân Thành Nam và nhanh chóng đưa Vân Yến cửa phòng phẫu thuật của Sở Tuấn Thịnh.
Khi ba người Bạch Cẩm Sương tới cửa phòng phẫu thuật, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đã đợi sẵn ở cửa.
Nhìn thấy ba người Bạch Cẩm Sương, trong lòng Mặc Tu Nhân giật thót, sắc mặt có chút khó coi.
Bạch Cẩm Sương ngơ ngác nhìn anh: “Sao nào? Anh còn muốn làm trò trước mặt em sao, muốn đánh ngất Vân Yến rồi đưa về sao? Mặc Tu Nhân, em có thể hiểu tình nghĩa anh em của anh, nhưng anh cũng nên hiểu rằng em cũng không muốn bạn của em khó chịu như vậy. Cho dù người ngoài cứu Vân Yến thì Vân Yến cũng sẽ đến thăm người đó. Anh ngăn không cho Vân Yến gặp Sở Tuấn Thịnh thì anh đang giúp Sở Tuấn Thịnh nhưng mà, nhưng có nghĩ rằng Vân Yến sẽ cảm thấy rất khó chịu và tội lỗi về điều đó! Nếu hôm nay anh thực sự muốn đánh ngất Vân Yến thì anh nên đánh ngất em trước!”