Mặc Tụ Nhân nhíu mày: "Bạch Cẩm Sương, anh là người nhà của em đấy, hay là anh chưa đủ tốt ư? Anh không dám để cho em dẫn người khác đi đâu!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà bật cười, đôi mắt cong cong nhìn anh: "Mặc Tu Nhân, sao anh lại buồn cười như vậy? CEO của trang sức Hằng Vinh, cậu hai của nhà họ Tần, người thừa kế của nhà họ Mặc, số phụ nữ muốn gả cho anh, nếu họ nắm tay nhau thì có thể vòng quanh Minh Thành này ba vòng đấy, ai dám nói anh không được!"
Mặc Tu Nhân cong môi: "Bé cưng, không ngờ em lại hiểu anh như vậy đấy!"
Anh cười, nhéo lên khuôn mặt mềm mại của Bạch Cẩm Sương: "Nói đi, có phải em đã bí mật tìm người để điều tra anh đúng không!"
Bạch Cẩm Sương mím môi khẽ cười, không nhịn được vươn tay đánh anh: "Đừng có làm vẻ, em đã nghe vô số người nói về lai lịch của anh từ lúc em còn chưa biết anh là cậu hai nhà họ Tần kìa!"
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân hiện lên ý cười: "Ồ, thật sao? Nếu anh đã giỏi như vậy, sao em không dẫn anh đi theo, sợ bị người ta cướp mất đúng không?"
Bạch Cẩm Sương chớp mắt, dáng vẻ như chợt nhận ra điều gì: "Ồ, anh mà không nói thì em cũng quên mất. Trông anh huênh hoang như vậy. Nhỡ bị bắt cóc thì phải làm sao?"
Mặc Tu Nhân trầm thấp: "Nếu anh không tới, thì em cũng chỉ có một mình, cho nên hay là để anh đi cùng em?"
Bạch Cẩm Sương mím môi, không trêu đùa nữa mà nghiêm nghị nói: "Thật ra, em không phải là không muốn dẫn anh đi, em chỉ sợ anh chán thôi mà? Nếu anh muốn ngồi nghe một đám con gái nói chuyện phiếm thì đi thôi, vừa hay, em sẽ mang anh đến đó khoe khoang với mọi người!".
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt chợt lóe lên, dường như đã nhận ra điều gì: "Bé cưng, em không để cho anh đi cùng là bởi vì lý do khác!"
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Lý do gì?"
Mặc Tu Nhân nhướng mày, đánh trúng tim đen của cô: "Bởi vì Lâm Kim Thư không mang theo người nhà, cho nên em cũng không muốn!"
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu lại: "Anh đúng là đi guốc trong bụng em mà, đi thôi!"
Mặc Tu Nhân khởi động xe: "Nếu đã như vậy thì anh không đến nữa, em cứ đi chơi với Lâm Kim Thư đi! Vừa hay, anh sẽ tới gặp Cảnh Hạo Đông vậy."
Bạch Cẩm Sương mỉm cười gật đầu.
Quả thật, cô không muốn đưa người nhà theo là vì Lâm Kim Thư, hôm qua khi đưa Lâm Kim Thư về nhà, cô cũng nhìn thấy được Lâm Kim Thư hâm mộ cô và Mặc Tu Nhân đến mức nào.
Lâm Kim Thư vừa mới gặp rắc rối với Cảnh Hạo Đông, cô không muốn kích động đến Lâm Kim Thư, có một người bạn thân đi cùng thế này là quá đủ rồi!
Hơn nữa, nếu như mọi người đều đưa người nhà theo, thì cô lại càng phải kiên định với Lâm Kim Thư, để Lâm Kim Thư một mình không cảm thấy cô đơn!
Khi đến nhà Lâm Kim Thư, Bạch Cẩm Sương xuống xe để cho Mặc Tu Nhân rời đi. Lâm Kim Thư nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đi một mình thì hơi bất ngờ: "Tổng giám đốc Mặc đâu?" Bạch Cẩm Sương nhún vai: "Đi thôi!". Lâm Kim Thư có hơi kinh ngạc: "Cậu không đưa người nhà theo ư?" Bạch Cẩm Sương cong môi: "Người nhà đi cùng làm gì, không phải là tớ đã có bạn thân ở đây rồi ư?"
Nghe được lời của Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư giật mình, đôi mắt có chút đỏ lên: "Cẩm Sương, thật ra cậu không cần vì tớ mà..."
Bạch Cẩm Sương ngắt lời cô: "Cô gái ngốc nghếch, ai làm vì cậu chứ, Mặc Tu Nhân còn có việc phải làm, cậu tranh thủ thu dọn đồ đạc rồi đi thôi!"
Lâm Kim Thư vươn tay dụi dụi mắt, sau đó gật đầu: "Đợi tớ chút!" Lâm Kim Thư thay một bộ quần áo khác, sau đó hai người cùng lên đường. Địa điểm ăn uống là do Lam Hiểu Yên quyết định, cụ thể là ở Ôn Nguyệt Các.
Ngay khi Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đến cửa phòng, họ đã nghe thấy tiếng trò chuyện sôi nổi bên trong.
Bạch Cẩm Sương đang định đẩy cửa đi vào, thì đột nhiên nghe thấy có người hỏi: "Bạch Cẩm Sương sao còn chưa tới nhỉ?".
Bạch Cẩm Sương sững sờ, cánh tay đang đẩy cửa cũng rụt lại.
Lan Yên nghe được lời này, nói đầy ẩn ý: "Cô ấy á, sau khi tốt nghiệp thì biến đi đâu mất luôn, ai mà biết được là cô ấy đang làm gì! Có lẽ không đủ tốt, cho nên không dám tới!"
Kết quả là, sau khi nghe câu này, có mấy bạn học đã nói: "Lam Hiểu Yên, sợ là cậu không biết rồi. Bạch Cẩm Sương hiện đang là nhà thiết kế của trang sức Hằng Vinh. Tớ nghe nói là làm việc khá tốt, còn giành được mấy giải thưởng lớn kìa!"
Một nét u ám bỗng hiện lên trong mắt Lam Hiểu Yên: "Làm nhà thiết kế ở trang sức Hằng Vinh thì đã sao? Công ty của An Thiệu Huy nhà tớ cũng thường xuyên kinh doanh với Hằng Vinh đấy!"
Nghe vậy, các bạn học lập tức khen ngợi: "Đúng vậy, đối tượng của cậu là người thành lập cả công ty, kiếm được rất nhiều tiền. Còn chúng tớ chỉ làm thuê cho người khác, đương nhiên không cách nào so sánh!"
Một người khác lại nói: "Tớ còn nghe nói trang sức Hằng Vinh không tuyển những nhà thiết kế còn quá trẻ. Mà Bạch Cẩm Sương mới tốt nghiệp được có hai năm. Ai mà biết cô ấy vào được bằng cách nào!"
Nghe đến đây, một số bạn học lại khẽ cười.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương chợt lóe lên, không ngờ những người bạn học này lại nói mấy lời như vậy sau lưng cô, thật là có hứng thú! Bạch Cẩm Sương cũng không hề để tâm đến mấy việc vặt vãnh này, nhưng Lâm Kim Thư thì lại không thể chịu đựng loại nói xấu sau lưng người khác.
Với khuôn mặt lạnh lùng, cô ấy mở cửa ra: "Cẩm Sương vào được trang sức Hằng Vinh bằng cách nào, cô còn biết rõ hơn cả cô ấy nhỉ!"
Nhóm bạn học này thấy mình nói xấu sau lưng người khác rồi lại bị nghe được thì có chút xấu hổ.
Lam Hiểu Yên mỉm cười, bước tới hoà giải: "Ôi, Lâm Kim Thư, cậu hiểu lầm rồi. Tớ đã hỏi là vì sao Cẩm Sương chưa đến. Mọi người sau đó đều là nói đùa thôi. Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nha, chúng ta là bạn cùng phòng mà, sao tớ lại quay lưng với các cậu được?"
Lâm Kim Thư lạnh lùng khịt mũi, kéo Bạch Cẩm Sương ngồi sang một bên. Đôi mắt Lam Hiểu Yên chợt lóe lên, cô ta huých huých Tổng Thúy Kiều đang ngồi bên cạnh mình.
Tống Thúy Kiều cười nói: "Cẩm Sương, Lâm Kim Thư, đã hơn hai năm rồi chúng mình mới được gặp nhau, hai cậu đều thay đổi nhiều quá!"
Tống Thúy Kiều nãy giờ luôn ngồi yên tĩnh trong phòng, không nói chuyện, cho dù Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương có cảm thấy khó chịu, họ cũng sẽ không nổi nóng với cô ta.
Lâm Kim Thư liếc nhìn Tống Thúy Kiều: "Cậu cũng đã thay đổi rất nhiều!"
Thấy thái độ của Lâm Kim Thư đã tốt hơn, Lam Hiểu Yên bèn tươi cười giới thiệu: "Đây là bạn trai của tớ, An Thiệu Huy! Anh ấy đang có kế hoạch phát triển ở Minh Thành trong tương lai. Nếu các cậu có chuyện gì, có thể nhờ chúng tớ giúp đỡ!"
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn người tên An Thiệu Huy kia, cười cười nhưng không nói lời nào. Các bạn học khác thì cùng mỉm cười phụ hoạ, chỉ biết dựa vào lời nói của Lam Hiểu Yên.
Bởi vì trước bữa ăn, mọi người đang thảo luận về Bạch Cẩm Sương, thì lại bị Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương nghe thấy, nên ai nấy đều ngượng ngùng, suốt bữa ăn đều rất để ý đến lời nói của mình.
Sau khi ăn xong, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đã định rời đi.
Kết quả, Lam Hiểu Yên lại kéo họ lại: "Mọi người đừng đi vội, để bạn trai của tớ đưa mọi người đến câu lạc bộ Quân Mạch. Chắc có lẽ hai người chưa từng đến đó. Chúng ta cùng nhau đi chơi đi. Tớ nghe nói câu lạc bộ Quân Mạch của Minh Thành này, cấp độ thành viên rất nghiêm ngặt, người bình thường không vào được đâu!".
Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì nhìn Lam Hiểu Yên bằng vẻ mặt phức tạp: "Tớ đã từng đến Quân Mạch với Lâm Kim Thư rồi!"
Khi Lam Hiểu Yên nghe vậy, cô ta sững sờ mất hai giây, rồi đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Cẩm Sương, cậu không nói về mấy cái câu lạc bộ trong xó xỉnh nào đầu đúng không? Cái mà tớ đã nói, người bình thường chắc chắn sẽ không thể vào, cậu đi với tớ, chỉ cần nhìn một lần là biết! Bạn trai của tớ vất vả mãi mới trở thành thành viên được đấy!"
Bạch Cẩm Sương đang định từ chối, chợt nghe thấy Lâm Kim Thư nói: "Cẩm Sương, Lam Hiểu Yên đã có ý mời thì chúng ta đi thôi!"
Lam Hiểu Yên cười nói: "Vẫn là Lâm Kim Thư nể mặt tớ!".