**********
Chương 1019: Chuyện kinh thiên đại bí
Tần Minh Xuân có chút buồn bực, từ hôm qua cho tới hôm nay anh ta định tìm Tần Minh Lệ nói chuyện để cả nhà bọn họ về Nha Trang, không ngờ rằng Tần Minh Lệ giống như rất bận rộn, cho nên anh ta đã tìm hai vợ chồng Tần Quốc Phú nói chuyện.
Thế nhưng mà anh ta không ngờ rằng, anh ta vừa nói chuyện xong với vợ chồng Tần Quốc Phú thì Tần Minh Lệ lại xuất hiện.
Tần Minh Xuân không nhịn được nhíu mày nhìn Tần Minh Lệ.
Tần Minh Lệ lập tức luống cuống, vừa rồi cô ta đắm chìm trong lời nói hoang ngôn bậy bạ của Bạch Cẩm Sương, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cô ta không ngờ rằng sau khi Tần Minh Xuân tỉnh lại lại thay đổi nhiều như thế, hóa ra là do biến thành một người khác.
Căn bản Tần Minh Lệ không nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, dù sao, sau khi Tần Minh Xuân tỉnh lại, tính cách đã thay đổi quá lớn, nhưng mà người trong nhà đều cho rằng anh ta hôn mê hơn năm năm, cho dù tính cách có thay đổi thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng là bây giờ nhìn xem, tính tình thay đổi còn có thể hiểu được, nhưng mà thiên phú về thiết kế trang sức thì sao? Còn cả năng lực và thủ đoạn Tần Minh Xuân biểu hiện ra thì sao! Bọn họ hoàn toàn không cẩn thận suy nghĩ những thứ này, chẳng qua là cảm thấy...... sau khi Tần Minh Xuân tới thành phố Trà Giang xong thì thay đổi quá lớn.
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, nếu như Tần Minh Xuân không phải Tần Vô Đoan, làm sao nhà họ tần ở thành phố Trà Giang có thể nhận anh ta làm con nuôi được, dù sao thì người ta vẫn còn một đứa con khác là Mặc Tu Nhân.
Huống chi, chỉ là một đứa con nuôi thôi, làm sao nhà họ Tại lại có thể giao cả công ty của nhà họ Tần cho một đứa con nuôi được?
Tần Minh Xuân giống như nghe được một bí mật kinh thiên, trong lòng vừa khiếp sợ vừa nông nóng, chỉ cần có bí mật này, việc gì cô ta phải sợ tài phú sau này của Tần Minh
Xuân không thuộc về mình chứ?
Cô ta đang nghĩ mộng đẹp thì bị Tần Minh Xuân đánh thức. Trên mặt cô ta hiện lên vẻ bối rối, muốn mau chóng rời đi: “Cái đó... Tôi đi ngang qua thôi, tôi đi trước đây!”
Tần Minh Lệ nói xong thì liền bối rối xoay người muốn đi, kết quả một giây sau, Bạch Cẩm Sương trực tiếp từ trong phòng lao ra bắt lấy cánh tay Tần Minh Lệ, vẻ mặt bối rối nhìn về phía Tần Minh Xuân: “Minh Xuân, nhanh bắt lấy cô ta!”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương mang thai, nhưng mà cô từng học võ qua, Tần Minh Lệ bị cô vặn tay một cái là bị bắt được. Tần Minh Lệ đang định hét lên, Tần Minh Xuân đi đến tiếp nhận cô ta từ trong tay Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương dùng tốc độ sét đánh che kín miệng cô ta, nhìn Tần Minh Xuân: “Đi vào trong phòng!” Tần Minh Xuân có chút buồn bực nhìn hành động khác thường của Bạch Cẩm Sương, nhưng mà vẫn nghe theo cô, trực tiếp kéo Tần Minh Lệ đi vào phòng bệnh.
Vẻ mặt Tần Minh Lệ thay đổi, trong lòng bối rối, cô ta nghe được bí mật nguy hiểm như vậy, nếu như giấu đi uy hiếp Tần Minh Xuân, còn lo không có tiền sao.
Thế nhưng mà bây giờ cô ta đã bị Bạch Cẩm Sương bắt lại, chắc chắn Bạch Cẩm Sương đã biết cô ta đã nghe thấy những lời vừa rồi, cô ta sẽ để cho mình sống sao?
Tần Minh Lệ đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Bạch Cẩm Sương bảo Tần Minh Lê: “Che miệng cô ta lại!”
Vẻ mặt Tần Minh Xuân thay đổi khó lường, anh ta vừa đưa tay che miệng Tần Minh Lệ thì đã thấy Bạch Cẩm Sương quay người tìm được một bộ đồ bệnh nhận dự phòng, nhanh chóng xé ra thành từng mảnh nhỏ, sau khi xé xong thì vo tròn thành một cục, thô bạo nhét vào bên trong miệng Tần Minh Lệ, sau đó cầm một sao vải bọc quanh miệng của cô ta, khiến cô ta không thể nhổ thứ trong miệng ra, cũng không thể nói được gì.
Làm xong cái này, cô cầm lấy hai sợi vại tương đối chắc chắn trói tay chân Tần Minh Lệ lại.
Toàn bộ quá trình, vẻ mặt Đỗ Yến Oanh lo lắng, không nói một lời, ánh mắt Tần Minh Xuân phức tạp, nhưng không có mở miệng hỏi.
Đợi đến khi hoàn toàn trói chặt Tần Minh Lệ, Tần Minh
Xuân mới buông tay ra, nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, giống như đang chờ một lời giải thích.
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Tần Minh Lệ đang giãy dựa trên mặt đất, có chút áy náy nhìn Tần Minh Xuân: “Minh Xuân, thật xin lỗi!”
Tần Minh Xuân nhíu mày: “Cô đột nhiên xin lỗi tôi làm cái gì?”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ, vừa rồi khi cô nghe thấy bên ngoài cửa có người thì vô cùng lo lắng, vừa ra ngoài thì nhìn thấy vẻ mặt rối bời của Tần Minh Lệ, cô biết cô ta đã nghe thấy hết tất cả.
Bạch Cẩm Sương tự trách nhìn xem anh ta, đi ra cửa, xác định ở cửa không có một ai, lúc này mới lên tiếng: “Tôi...... Mẹ tôi vì chuyện năm đó anh chết mà áy náy không thôi, tôi nói cho bà ấy biết chuyện bây giờ anh trở thành Tần Minh Xuân, tôi chỉ là muốn an ủi mẹ tôi, tôi biết bà ấy sẽ không đem chuyện này nói lung tung...... tôi không ngờ rằng, lúc đó cảm xúc tôi không ổn định, không chú ý đến có người đang đứng ở cửa......
Bạch Cẩm Sương nói đến đây, Tần Minh Xuân hoàn toàn hiểu ra, lúc đó Bạch Cẩm Sương không biết Tần Minh Lệ đứng ở cửa ra vào, cho nên tất cả mọi chuyện đều bị Tần Minh Lệ nghe được.
Khó trách lúc anh ta vừa nhìn thấy Tần Minh Lệ, ánh mắt Tần Minh Lệ vừa hoảng sợ lại có chút nóng lòng, chắc là cô ta nghĩ về sau có thể dùng chuyện này uy hiếp anh.
Ánh mắt Tần Minh Xuân phức tạp nhìn thoáng qua Tần Minh Lệ đang ở trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Cô không cần quá tự trách, cũng chúng ta kịp thời bắt được cô ta, cô đừng quá lo lắng.
Bạch Cẩm Sương cắn cắn môi, nhìn Tần Minh Lệ trên mặt đất: “Vậy cô ta.... Làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Tần Minh Xuân bình tĩnh: “Hoặc là nhốt cô ta cả một đời, hoặc là...... Một lần vất vả suốt đời nhàn nhấ!”
Tay Bạch Cẩm Sương siết thành quyền, nhốt cả đời thật ra không thực tế lắm, bởi vì muốn giam giữ thì phải có người trông chừng Tần Minh Lệ, nhỡ đâu Tần Minh Lệ nói cho người trông giữ cô ta, hơn nữa đối phương sẽ có định lực tốt sao, sẽ không bị Tần Minh Lệ mê hoặc sao? Sẽ không cầm chuyện này đến uy hiếp nhà họ tần chứ?”
Cô cũng biết, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã là có ý gì.
Dù sao, việc này cũng liên quan đến cuộc sống sau này của Tần Minh Xuân, thậm chí cả nhà họ Tần cũng sẽ bị liên luỵ vào, có lẽ mọi người sẽ nghĩ không ngờ Tần Vô Đoan chết rồi ại có thể sống lại trên người người khác, Mặc Tu Nhân cũng là người của nhà họ tần thì sao? Còn có cả Mặc Tố Nhiên và Tần Hạo, có phải là bọn họ di truyền gen đặc biệt này cho con mình không, hoặc là gen nhà Tần Mặc có tác dụng vậy.
Đến lúc đó sợ là muốn long trời lở đất, cho nên...... Tần Minh Lệ tuyệt đối không thể sống.
Nếu không đến lúc đó mọi người vĩnh viễn sẽ không có ngày được yên.
Nghĩ tới đây, Bạch Cẩm Sương nhìn Tần Minh Xuân, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Vẫn là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã đi, nếu không, hai nhà Tần mặc sẽ phải chôn theo cùng
Nói đến thì cũng là do cô, loại chuyện này, hoàn toàn không thể nói lung tung, hôm nay cô ta đã được một bài học nhớ đời. Tần Minh Xuân khẽ gật đầu: “Cô nói đúng, vẫn là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã đi, loại chuyện này, mềm lòng sẽ chỉ bị hại!”
Nghe thấy Tần Minh Xuân cũng muốn diệt trừ cô ta, Tần Minh Lệ tức giận kịch liệt giãy dụa, người này đã chiếm lấy thân thể em họ của cô ta, bây giờ còn muốn cô ta chết!
Cô ta chết không nhằm mắt!
Bạch Cẩm Sương không nhìn Tần Minh Lệ giãy dụa, dù sao cô ta đang bị trói, cũng không làm ra được động tĩnh gì, cô nhìn Tần Minh Xuân, gật đầu: “Ừm, đúng là nên như thế, anh kéo cô ta vào phòng vệ sinh trước đi, sau đó đi xin bác sĩ chút thuốc mê rồi chuyển cô ta ra ngoài!”
Tần Minh Xuân gật đầu: “Được!
Tần Minh Xuân dứt lời, mặt không thay đổi kéo Tần Minh Lệ vào phòng vệ sinh.
Bạch Cẩm Sương vừa quay người đã nhìn thấy Đỗ Yến Oanh mắt đỏ ửng nhìn mình, cô có chút đau lòng: “Mẹ, mẹ đừng sợ!”
Đỗ Yến Oanh khẽ lắc đầu, chuyện Tần Minh Xuân là
Tần Vô khiến cho bà ta khiếp sợ, bây giờ lại nghe cách làm của Bạch Cẩm Sương cùng Tần Minh Xuân.
Thật ra bà ta hoàn toàn có thể hiểu được ý nghĩ của Bạch Cẩm Sương cùng với Tần Minh Xuân, dù sao, nếu để Tần Minh Lệ sống, cô ta lại biết bí mật lớn như thế, chắc chắn sẽ gây sóng gió.