Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Cẩm Sương cau mày dữ dội, đôi môi khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục.

Cô ấy im lặng vài giây, rồi đột nhiên nói: “Bố mẹ Mặc Tu Nhân, họ không thích tớ!”.


Lâm Kim Thư có chút khó xử không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, Tần Vô Đoạn vì Bạch Cẩm Sương mà chết, bố mẹ Mặc Tu Nhận làm sao có thể thích Bạch Cẩm Sương? Đây là lẽ thường tình của con người.

Tuy nhiên, cô không biết phải giải thích thế nào cho Bạch Cẩm Sương hiểu. Rốt cuộc, sự tình về Tân Vô Đoàn là những điều cấm kỵ.

Cô ấy cho dù có thể nói cho Bạch Cầm Sương biết mối quan hệ giữa Bông Vải và Mặc Tu Nhân, cũng không có cách nào nói về sự tình của Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương như tự nói với chính mình: “Cũng đúng, họ nên ghét tớ, nếu không, tại sao tớ với Mặc Tu Nhân tại sao lại phải ly biệt...Họ chỉ thích con của Mặc Tu Nhân chứ không thích tớ!”

Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương, có chút lo lắng: “Cầm Sương...đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt, sự tình không như cậu nghĩ!”

Bạch Cẩm Sương đột nhiên nở nụ cười: “Không giống như tớ nghĩ, vậy là như thế nào? Hiện tại tớ đột nhiên thấy mơ hồ, cảm thấy bản thân trong sáu năm qua đều là sống trong những lời nói dối. Nếu không phải bọn họ ngăn cản, tớ và Mặc Tu Nhân có con thì sao phải ly biệt. Với lại sự tình như thế nào mà khiến cho tớ mất đi nhiều kí ức đến vậy!”

“Cậu biết không? Lâm Kim Thư, tớ luôn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp, sẽ làm một nhà thiết kế trang sức, yên ổn ngày ngày đi làm cho tới khi mẹ tớ tìm được tớ, nhưng...bây giờ tớ chợt nhận ra rằng mọi thứ hoàn toàn khác với những gì tớ nghĩ. Tớ vốn là chẳng biết gì, sự tình thật sự rốt cuộc là sao đây? Tớ cứ sống mơ hồ trong lời nói dối của người khác tạo ra, rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ, tớ không thể hiểu được. Bố mẹ Mặc Tụ Nhân không thích tớ, vậy tại sao mẹ tớ lại để con tớ theo họ của nhà họ Tân. Đến bây giờ tớ mới hiểu mẹ tớ giấu tớ nhiều hơn hai chuyện, thậm chí bà ấy còn lừa tớ. Tớ sao có thể mong người khác nói cho tớ sự thật nữa đây?”

Cảm xúc của Bạch Cẩm Sương có chút mất kiểm soát, Lâm Kim Thư lo lắng đứng lên, đi đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, vươn tay ôm cô: “Cẩm Sương đừng nghĩ lung tung! Cậu...cậu vẫn còn có tớ! Tớ sẽ không lừa dối cậu, thật đó. Câu nào câu hỏi tớ, tớ không nói được thì sẽ không nói nhưng tuyệt nhiên không lừa cậu!”

Bạch Cẩm Sương hai mắt ướt đẫm, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lâm Kim Thư, tớ không biết là mình quá nhạy cảm hay sao nữa? Hôm nay tớ nhìn thấy bố mẹ của Mặc Tu Nhân, tớ đoán rằng có thể họ đến để bế con tớ đi... Tớ bị điên rồi! Tớ cảm thấy mình đang sống trong những lời giả dối, tớ như thế này làm sao có thể bảo vệ con mình đây!”

Đôi mắt Lâm Kim Thư nhất thời trở nên ẩm ướt, trái tim cô như vỡ vụn: "Cẩm Sương, đừng buồn, mấy năm qua cậu đã chăm sóc Bông Vải tốt như vậy, làm sao mà không bảo vệ tốt cho cậu bé được? Đừng phủ nhận công sức của bản thân như thế!”

Bạch Cẩm Sương đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Lâm Kim Thư, ngẩng đầu nhìn cô: “Lâm Kim Thư, tớ muốn đồng ý với bác sĩ Lục, để anh ấy thôi miên chữa trị cho tớ, tớ muốn lấy lại ký ức!”

Cô ấy không muốn sống một cuộc sống mơ hồ, giống như mọi người đều biết sự thật còn cô thì không!

Lâm Kim Thư nhìn vẻ mặt kiên định của Bạch Cẩm Sương, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu: “Được rồi! Đều nghe cậu đó! Tới sẽ giúp cậu sắp xếp thời gian!”

Tây Minh Vũ, trong một hộp đêm ở cuối hành lang.

Ngay khi Vân Yến vừa ăn một miếng, cô liền nghe thấy Vương Tự Long hỏi: "Cô Vân, bình thường có thích gì?"

Vân Yến nói: “Bình thường tôi khá thích ở nhà. Nếu hôm nào có cảm hứng, tôi sẽ ra ngoài và đi dạo. Tất nhiên, tôi là một nhà thiết kế trang sức nên thường cũng thích một số triển lãm tranh có ý nghĩa và các hoạt động nghệ thuật khác.”

Vương Tư Long gật đầu, thầm ghi nhớ nó trong lòng.

Lúc này, Sở Tuấn Thịnh dùng đũa công gắp cho Vân Yến một miếng thịt hấp: “Cô Vân, ăn thêm thịt đi, cô hơi gầy rồi!”


Trong lòng Vương Tư Long lập tức cảnh giác, liếc nhìn Sở Tuấn Thịnh một cái, lúc này mới có thể thật sự chắc chắn vị tổng giám đốc Sở này dường như...có tình ý với Vân Yến.


Khi nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh đặt đũa xuống, anh ta cầm đũa lên gắp rau xanh cho Vân Yến: “Cô Vân, ăn nhiều rau giúp bổ sung vitamin. Bình thường khi ăn cơm nên kết hợp ăn rau với thức ăn mặn, như vậy dinh dưỡng hơn!”


Sở Tuấn Thịnh mặt mày nặng nề liếc nhìn Vương Tư Long một cái, Vương Tư Long không thèm để ý, bình tĩnh đặt đũa xuống.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK