Lâm Thanh Tuấn nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh cười không khép được miệng, anh ta có chút lo lắng liếc nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương hơi mím môi, cô trầm giọng nói: "Học trưởng, anh vào đó với Lâm Kim Thư, em nói với anh ta hai câu!” Ánh mắt Lâm Thanh Tuấn tràn đầy vẻ lo lắng: "Một mình em có thế đối phó chứ?” Bạch Cẩm Sương sững sờ, sau đó nghĩ đến chuyện tối qua, cô lắc đầu: "Không cần lo lắng, anh ta không phải đến gây khó dễ đâu!” Từng tiếp xúc với Sở Tuấn Thịnh nhiều lần như vậy, Bạch Cẩm Sương cũng coi như hiểu được phân nào.
Sở Tuấn Thịnh trông có vẻ rất lưu manh, nhưng thực ra sâu bên trong lại lương thiện trượng nghĩa, thuộc loại người có nhân phẩm tốt, chỉ là biểu hiện quá kiêu căng, khiến người ta hơi sợ hãi mà thôi.
Lâm Thanh Tuấn thấy Bạch Cẩm Sương nói một cách chắc chắn như vậy, anh ta chỉ có thể dặn dò hai câu: "Vậy được thôi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại vào bất cứ lúc nào!” Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Ừm, Lâm Kim Thư không đến những nơi này nhiều, anh hãy giúp em chăm sóc cậu ấy!"
Lâm Thanh Tuấn gật đầu: "Nên làm thôi!” Lâm Thanh Tuấn và Lâm Kim Thư vừa rời đi, Sở Tuấn Thịnh đã dựa lên cửa lớn chạm rỗng của biệt thự, nửa cười nửa không nhìn Bạch Cẩm Sương, anh ta cũng không nói gì.
Nghĩ đến sự giúp đỡ trượng nghĩa của anh ta đêm qua, Bạch Cẩm Sương chủ động bước qua đó: "Ngài Sở, sao anh lại ở đây?” Sở Tuấn Thịnh nhếch mày: "Tốt xấu gì thì tôi cũng từng cứu cô, cũng được xem là bạn bè chứ nhỉ, sao lại còn xa lạ như vậy!” Bạch Cẩm Sương chợt ngừng lại, cô mở miệng nói: "Nếu gọi ngài Sở thì tôi sẽ dễ chịu hơn một chút!” Sở Tuấn Thịnh méo miệng: "Tùy cô thôi, cô thích là được!” "
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đây của tôi?” Sở Tuấn Thịnh mỉm cười, hơi ngẩng cằm, anh ta chỉ vào biệt thự kế bên: "Ở ngay bên cạnh chỗ gặp gỡ của các cô, thế nào, có phải là rất có duyên không!” Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ nói một câu, cô thà không cần duyên phận này.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện tối qua, thái độ cô đối với Sở Tuấn Thịnh tốt hơn rất nhiều.
Cô mỉm cười gật đầu: "Ừm, thật sự rất có duyên!” Sở Tuấn Thịnh sững sờ, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt cô, tươi mới thoát tục như đóa sen sau cơn mưa, khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Anh ta bừng tỉnh trong nháy mắt, ngấn người nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô cười với tôi rồi!” Bạch Cẩm Sương bị anh ta nhìn có chút không được thoải mái: "Tiếp đón với gương mặt tươi cười là chuyện nên làm, suy cho cùng, ngài Sở có ơn cứu mạng với tôi!” Sở Tuấn Thịnh tỉnh lại, nhếch môi: "Ồ, nếu đã là ơn cứu mạng, vậy cô định báo đáp tôi thể nào?” Bạch Cẩm Sương vẫn không nói gì, thì nghe thấy Sở Tuấn Thịnh chớp mắt cợt nhả: "Nếu không thì lấy thân báo đáp cũng được!” Bạch Cẩm Sương thu nụ cười trên gương mặt lại: "Ngài Sở, đừng đùa như vậy!” Sở Tuấn Thịnh muốn nói anh ta không đùa, ngay từ đầu Bạch Cẩm Sương đã rất thu hút anh ta.
Chỉ có điều, thấy nụ cười của Bạch Cẩm Sương thu lại, biểu cảm anh ta trở nên có chút lạnh băng.
Anh ta biết nếu không muốn sau này Bạch Cẩm Sương tránh xa anh ta thì đừng nói như vậy sẽ tốt hơn.
Anh ta vếnh môi: "Tùy hứng đùa thôi, sao cô lại trịnh trọng nghiêm túc như vậy!” Anh ta nói vậy, Bạch Cẩm Sương vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Suy cho cùng, bây giờ Sở Tuấn Thịnh là ân nhân cứu mạng của có, cô không muốn khiến Sở Tuấn Thịnh không thoát ra được khó khăn.
Cô mím môi, mở miệng nói: "Nói thật lòng, chuyện tối qua, tôi thật lòng biết ơn ngài Sở, có thời gian, tôi sẽ mời anh ăn cơm!” Ơn cứu mạng, cô đương nhiên ghi nhớ.
Chỉ có điều, ân tình này, chỉ cảm tạ ngoài miệng đương nhiên là không được, đợi thời cơ thích hợp báo ơn cũng không muộn.
Sở Tuấn Thịnh nhếch miệng nhìn cô: "Được thôi, tôi đợi em gái Bạch mời ăn cơm!” Bạch Cẩm Sương nghe vậy, cô gật đầu, đang muốn cáo từ để đến nơi gặp gỡ, kết quả, cô lại nghe thấy Sở Tuấn Thịnh nói: "Có muốn đến chỗ chúng tôi chơi không, tôi giới thiệu cho cô vài người bạn?” Bạch Cẩm Sương lập tức từ chối: "Không cần đầu, tôi muốn đi tìm bọn người giám đốc Lâm!"
Sở Tuấn Thịnh cũng không cưỡng cầu: "Vậy được thôi, có thời gian thì gặp gỡ sau, chỉ có điều, đừng quên lời hứa của côi” Bạch Cẩm Sương có chút không biết nói gì, chuyện ăn cơm cũng có thể bị anh ta nói một cách nghiêm túc như vậy.
Mặc Tu Nhân vừa xuống xe thì nghe thấy câu nói cuối cùng của Sở Tuấn Thịnh.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương ở trước mặt Sở Tuấn Thịnh, sắc mặt anh lập tức chùng xuống.