Tống Ngọc Tiên tức đến toàn thân phát run: “Được, vậy ngày mai anh hãy đi giải trừ hôn ước, ngày mai em đến nhà anh, em sẽ nói rõ ràng cho bố mẹ anh, anh coi trọng vợ của em trai anh, nhất định phải giải trừ hôn ước với em, để xem bố mẹ anh có đồng ý không?”
Sắc mặt Tần Vô Đoan lập tức trở nên âm lãnh: “Tống Ngọc Tiên, cô đang uy hiếp tôi?”
Ngực Tống Ngọc Tiên không ngừng phập phồng, bờ môi trắng bệch: “Là anh ức hiếp em trước! Tần Vô Đoạn, em nói cho anh biết, em không phải người dễ bắt nạt như vậy, cùng lắm thì mọi người cá chết lưới rách, em cái gì cũng không sợ!”
Tần Vô Đoan âm trầm nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tiên, trực tiếp xoay người rời đi.
Lần này, hai người triệt để tan rã trong không vui.
Mà dự định giải trừ hôn ước của Tần Vô Đoan lại lần nữa chần chừ do dự.
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương vừa tới công ty liền nhận được thông báo. .
Truyện đề cử: Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên
Hàng loạt cuộc thi trang sức của quý sau, có một người được thêm vào. Đến cuối cùng ai có bản vẽ thiết kế trang sức xuất sắc nhất sẽ được lựa chọn làm bản thảo để thiết kế chính của quý sau.
Mà người được thêm vào cuối cùng này, không phải ai khác mà chính là Tống Chỉ Nam.
Thời hạn nộp bản thảo thiết kế trang sức chính là ngày thứ hai.
Bạch Cẩm Sương vốn dĩ không có áp lực gì, nhưng Tống Chí Nam lại tiến vào xáo trộn mọi thứ, cô ngay lập tức cảm thấy có mấy phần áp lực.
Cô không muốn thua Tống Chí Nam, nhất là ở thứ mà cô chuyên nghiệp nhất! Sau đó Bạch Cẩm Sương nâng lên mười hai vạn phần tinh thần để sửa đổi bản thảo thiết kế trang sức của mình.
Buổi chiều lúc sắp tan làm, Tần Vô Đoán gọi điện thoại tới, mời Bạch Cẩm Sương ra ngoài ăn cơm.
Bạch Cẩm Sương không ngờ sau khi Tần Vô Đoan biết thân phận của cô còn có cái tâm tình này. Cô có chút nghĩ không thông, trực tiếp cự tuyệt, cúp điện thoại.
Nhưng lại không ngờ Tân Vô Đoan rất nhanh lại tiếp tục gọi điện tới.
Bạch Cẩm Sương nhìn thông báo cuộc gọi là anh ta, trong lòng có chút bực bội, vì còn một chút thân thiết với Tần Vô Đoan, nên cô không muốn quá mức tuyệt tình với anh.
Nhưng có một mực giữ khoảng cách, đẩy Tần Vô Đoan ra xa, Tần Vô Đoàn lại giống như kẻ ngốc, kiên quyết tới gần, cái này khiển Bạch Cẩm Sương rất là đau đầu.
Có thể là thấy Bạch Cầm Sương thật sự không muốn nghe điện thoại, Tần Vô Đoan đành phải chuyển sang gửi tin nhắn.
Tần Vô Đoan: "Tiểu Bạch, anh biết em thấy anh phiền, nhưng anh không thể không quan tâm em. Hôm nay anh gọi em ra ngoài thật ra là vì có một số việc muốn gặp mặt nói trực tiếp với em. Anh đã biết, lúc đó em kết hôn với Tu Nhân chẳng qua là vì bất đắc dĩ. Anh rất tự trách, không thể ngay lập tức trợ giúp em lúc em gặp phải khó khăn. Nhưng bây giờ anh đã trở về, mặc kệ em có chuyện gì, anh đều có thể giúp em. Em đã không yêu Tu Nhân, vậy hãy ly hôn với cậu ấy đi, em xứng đáng có một tình cảm tốt hơn, không nên bị đối xử như thế!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình là phức tạp một lời khó nói hết.
Cô không biết đến cùng là ai nói linh tinh với Tần Vô Đoan, khiến anh cảm thấy mình không yêu Mặc Tu Nhân, thậm chí còn là bất đắc dĩ.
Thời điểm lúc vừa mới kết hôn, có lẽ thật là chỉ muốn tìm sự che chở, không muốn để Bạch Cao Minh gả cô cho một kém cỏi bất tài.
Nhưng bây giờ đã khác biệt triệt để, bởi vì cô yêu Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương: “Anh Vô Đoan, cảm ơn ý tốt của anh, thế nhưng em yêu Mặc Tu Nhân, cả đời này em cũng sẽ không rời khỏi anh ấy, anh ấy chính là phần tình cảm tốt nhất của em!”
Đáng tiếc, Tân Vô Đoàn lại tựa như là nghe không vào.
Tần Vô Đoan: "Tiểu Bạch, anh biết em ủy khuất. Chuyện lúc trước anh đều đã nghe nói rồi, em đừng tự làm bản thân mình chịu oan ức, được không? Anh đau lòng, Tu Nhân có thể giúp em, anh cũng có thể giúp em, thật đấy!”
Bạch Cẩm Sương hung hăng nhíu nhíu mày, đến cùng là ai cho Tần Vô Đoạn ám chỉ mạnh mẽ như vậy, khiến anh cảm thấy mình rất oan ức vậy!
Bạch Cẩm Sương: “Anh Vô Đoan, em hy vọng đây là lần cuối cùng phải giải thích với anh. Trước đây em xác thật là bởi vì một vài nguyên nhân mà kết hôn cùng Mặc Tu Nhân. Thế nhưng sau khi cưới, trong lúc ở chung với nhau, em đã không cách nào tự kiềm chế mà yêu anh ấy. Anh... dừng ở đây đi thôi, đừng có tiếp tục dằn vặt nữa! Em cảm ơn hảo ý của anh!”
Hiện tại Tân Vô Đoạn nhìn cái gì cũng đều cảm thấy Bạch Cẩm Sương giống như là đang nói trái lòng mình. Bạch Cẩm Sương càng nói như vậy, anh càng cảm thấy Bạch Cẩm Sương có nỗi khổ tâm.
Tần Vô Đoan: “Tiểu Bạch, cho dù em không nói, anh cũng biết em có nỗi khổ tâm. Em yên tâm, anh sẽ giúp em!”
Bạch Cẩm Sương triệt để im lặng. Cô lắc đầu, thu hồi điện thoại, không muốn lại nói bất luận cái gì với Tần Vô Đoan nữa. Quả thực là đầu sắt mà, nghe không vào lời nào!
Lại nói, ngay sau đó thì Bạch Cẩm Sương tan làm.
Tân Vô Đoan không thể hẹn được Bạch Cẩm Sương cùng nhau ăn cơm, cuối cùng cũng đi ăn cơm cùng em gái của bạn tốt Dự Thiên Hạo, Dư Thiên Thanh lần đầu tiên,
Trên bàn cơm, Dư Thiên Thanh là một bộ dạng thanh thuần ngây thơ, lại nhịn không được nói bóng nói gió với Tần Vô Đoan: "Anh Vô Đoan, anh Mặc gần đây đang làm gì, em gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy đều không để ý đến em!”
Tần Vô Đoan đang suy nghĩ đến chuyện của Bạch Cẩm Sương, đột nhiên nghe được lời này của Dư Thiên Thanh, con người anh ta lấp lóe, hơi kinh ngạc mà nhìn Dư Thiên Thanh: “Em... đối với Tu Nhân...”
Anh chỉ nói mấy chữ, khuôn mặt nhỏ của Dư Thiên Thanh ngay lập tức đỏ lên.
Tần Vô Đoạn lập tức giống như là bắt được điểm mấu chốt nào đó, con người có chút co lại.
Quý Nhiên và Dư Thiên Thanh thích Mặc Tu Nhân như thế, vậy anh ta sao lại không hết sức tác hợp Dư Thiên Thanh cùng Mặc Tu Nhân. Đến lúc đó nếu như Tu Nhân không giữ được bản thân mình, vậy cũng không thể trách Bạch Cẩm Sương!
Hiện tại Tân Vô Đoan không khác gì người có hành vi đen rồ, trong lòng chỉ luôn nghĩ đến làm sao mới khiến Mặc Tu Nhân bỏ qua Bạch Cẩm Sương.
Anh ta căn bản không nguyện ý tin tưởng, Bạch Cẩm Sương ở bên Mặc Tu Nhân là chân chính cam tâm tình nguyện.
Tần Vô Đoạn nhìn thoáng qua Dư Thiên Thanh, dùng đũa chung gắp cho cô ta một đũa thức ăn: “Thiên Thanh, em đã quan tâm Tu Nhân như vậy, vậy anh nói cho em sở thích của cậu ấy, em muốn biết không?”
Mắt Dư Thiên Thanh sáng lên, cười đến sắc mặt đỏ bừng: “Được chứ, cảm ơn anh Vô Đoan!”
Tần Vô Đoan nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện anh nên làm!” Hai ngày sau đó, Bạch Cẩm Sương vẫn luôn phân cao thấp với bản thảo thiết kế.
Tống Chỉ Nam cũng tới công ty. Chỉ có điều bởi vì chuyện ngày đó, uy tín của cô ta ở công ty giống như bị giảm xuống.
Về phía bệnh viện Vân Đức bên kia, Tăng Vỹ bị người nhà họ Vân trực tiếp tìm người chỉnh đốn một trận, cưỡng chế đưa ra nước ngoài.
Hiện tại Tăng Vỹ không có gia tộc che chở, căn bản không phải là đối thủ của nhà họ Vân.
Lúc ấy Tiền Phú Quý làm chỗ dựa cho nhà họ Trương, ồn ào đến hoảng. Nhưng sau khi biết bối cảnh của Văn Thành Nam thì khiếp sợ không thôi.
Anh ta còn tưởng rằng đối phương chỉ là một viện trưởng nho nhỏ mà thôi, căn bản không biết tiếng tốt của nhà họ Vân trên cả nước đều rất vang dội, Bệnh viện Vân Đức của nhà họ Vân, nhiều thành phố trên cả nước đều có chi nhánh,
Mà bị cáo bên phía nhà họ Trương, chứng cứ tất cả mọi chuyện mà bọn chúng làm đều bị Vân Thành Nam thu thập được, bọn chúng lại không có chỗ dựa, bị dọa đến nhanh chóng viết sách xin lỗi để lấy lại thanh danh cho bệnh viện.
Thứ sáu, phong ba của bệnh viện Vân Đức đã hoàn toàn lắng lại.
Mà tạp chí Đô Thị Mới phỏng vấn về Mặc Tu Nhân cũng đã xuất bản. Thứ sáu lúc tan làm Bạch Cẩm Sương còn mua một bản.
Buổi tối về nhà, Bạch Cẩm Sương gọi video cho Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, ánh mắt liền không nỡ rời khỏi điện thoại di động, thanh âm của anh trầm thấp, gợi cảm muốn chết: “Cục cưng, anh nhớ em!”
Nếu là lời nói của anh không có dính người như vậy, Bạch Cẩm Sương còn có thể mê mẩn thanh âm của anh thêm mấy giây!