Tế Bạch Mai nghiêm túc gật đầu: "Anh cũng vậy, trời tối quá, anh nhất định phải chú ý một chút, đừng làm đau chân!”
Vì để Tề Bạch Mai yên lòng, Vân Thành Nam gật đầu. Anh bắt đầu kéo sợi dây buộc rèm cửa lại với nhau, thả nó xuống và di chuyển.
Do mực nước hiện đang rút xuống nên thuyền xung kích cần dùng dây thừng buộc vào các tòa nhà xung quanh để ngăn nó cuốn trôi theo dòng chảy.
Các anh trai đội cứu hộ đều dùng dây thừng buộc quanh người, bơi trong nước và với từng người lên.
Vân Thành Nam mặc áo phao, dọc theo rèm chậm rãi đi xuống. Do bị thương ở chân, một bên chân của anh ta không thể phát lực nên cơ thể mất thăng bằng khiến rèm cửa xoay vài vòng trong không khí, hai chân đập mạnh lên lầu, sắc mặt anh ta tái nhợt vì đau, không nói lời nào vì sợ Tế Bạch Mai để ý.
Cũng may, tay chân bị thương nhưng tay khá khỏe, anh ta đã sớm đến được đường nước ở tầng dưới.
Thuyền xung kích của các anh trai cứu hộ đang ở gần đó, anh ta đã vào tường, kéo rèm vài lần rồi lắc lư sang thuyền xung kích. Sau khi được người anh em cứu hộ giữ cơ thể, anh ta từ từ đứng yên vững lên thuyền.
Tề Bạch Mai đang ở trên lầu liền thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Vân Thành Nam an toàn đứng trên thuyền xung kích,
Cô ấy không có sức mạnh như Vân Thành Nam, trực tiếp buộc chắc tấm màn vào eo, sau đó từ từ buông xuống.
Kết quả, khi còn cách mực nước dưới lầu năm mét, đột nhiên một trong những tấm màn bị rách phát ra tiếng vải rách, sắc mặt Tề Bạch Mai thay đổi.
Giấy tiếp theo, tấm màn chỉnh tề trực tiếp rách rời ra, thân thể Tề Bạch Mai căng thẳng lắc lư, trực tiếp rơi xuống nước.
Trời tối hơn, cùng với dòng nước rút nhanh hơn, không ai ngờ được tình huống bất ngờ như vậy, anh trai cứu hộ không bắt được Tề Bạch Mai khiến Tề Bạch Mai lao xuống nước, lập tức chìm trong dòng nước.
May mắn thay, cô ấy có một chiếc áo phao trên người, một lúc sau sẽ nổi lên trên. Tuy nhiên, cô ấy còn cách hai anh trai cứu hộ ở tầng dưới một quãng đường dài.
Cũng may, hướng cô ấy đập vào là dòng nước cách thuyền công kích tương đối gần, nhưng phải có người trên thuyền xung kích, nếu không rất dễ bị cuốn trôi. Đến lúc những người như bọn họ thực sự sẽ bị mắc kẹt ở đây.
Vân Thành Nam nhìn thấy điều này, tâm thần mù mịt, sắc mặt biến đổi trầm trọng trong nháy mắt, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nhảy xuống nước.
Anh trai trên thuyền xung kích sắc mặt thay đổi: “Anh.."
Vân Thành Nam ngay lập tức bị nhấn chìm trong nước, anh ta nắm lấy một đầu tấm rèm bị hỏng, trực tiếp nắm lấy thân thể Tề Bạch Mai đang trôi theo dòng nước.
Hai người chỉ vì tác động của dòng nước mà trong thời gian ngắn khoảng cách của hai người đã cách xa thuyền xung kích như vậy.
Vần Thành Nam chân ngâm trong nước, anh ta cảm thấy vết thương đau như kim đâm, nhưng không dám buông Tề Bạch Mai ra.
Tề Bạch Mai nhìn thấy mình bị Vân Thành Nam bắt được, cả giận nói: "Anh ngốc rồi à? Làm sao có thể nhảy xuống thuyền xung kích? Chân của anh còn bị thương nữa!”
Cô ấy vừa dứt lời, một dòng nước lao tới đập thẳng vào mặt cô ấy, cô ấy uống một ngụm nước bẩn, cô ấy nôn ra, không thể không đưa tay ra lau mặt.
Vẻ mặt Vân Thành Nam căng thẳng, liếc tìm kiếm mọi thứ có thể nắm được. nhìn xung quanh,
Anh ta tận dụng khoảng trống và đáp lại: “Anh sẽ không để em bị cuốn trôi một mình!” Ý tứ anh nói rất rõ ràng, liền trực tiếp nói ra, cùng chết đi.
Tề Bạch Mai nghe vậy, hai mắt đỏ lên: “Em...em cũng có thể không có bị cuốn trôi. Có lẽ anh trai trên thuyền xung kích có thể cứu được em. Tình hình chân của anh như vậy...anh.”
Anh ta ngắt lời Tề Bạch Mai nói với cô ấy: “Chân của anh không có chuyện gì, em đừng quá lo lắng, hiện tại chúng ta phải hết sức cẩn thận, tuy có áo phao nhưng nếu trôi ra chỗ khác sẽ rất phiền phức, địa hình Thành phố Tây Hải quá thấp, dạt ra biển thì tệ lắm, em phải giữ đầu bên kia, cố gắng di chuyển về phía anh, biết không?”
Lần này tình hình quả nghiêm trọng, đoán không ra cũng không nghĩ tới, dù sao mấy năm qua thành phố Tây Hải chỉ là vì thiên
tại bão lũ khiến người dân bất bình, mấy năm trở lại đây liền trở nên ổn định hơn.
Không ngờ tai họa lần này lại nghiêm trọng đến vậy. Vân Thành Nam thầm nghĩ Thành phố Tây Hải quá gần biển. Sau sự cố này, có lẽ sẽ tìm một mặt bằng mới để xây dựng lại
Tề Bạch Mai nghĩ đến chân Vân Thành Nam, nước mắt liền rơi xuống. Tuy nhiên, cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy rèm, đi về phía Vân Thành Nam.
Vân Thành Nam vì cô ấy mà nhảy xuống thuyền xung kích, cô ấy không thể khiến Vân Thành Nam vất vả hơn.
Cũng may vận mệnh họ không tệ, bị một dòng nước đập vào cửa sổ, tình cờ va vào lan can an toàn trên cửa sổ của ngôi nhà đó.