Cô ta bỗng nhiên quay người lại, tức giận run rẩy: "Bạch Cẩm Sương, cô dám đá tôi, tôi sẽ giết cô!"
Bạch Cẩm Sương mặt lạnh nói: "Tổng Ngọc Tiên, cô nên biết tôi có thể đánh nhau. Cô đừng có hơi một tí lại nói đến đánh đánh giết giết. Hôm nay lại không muốn động thủ với cô. Nếu cô còn không ăn nói cẩn thận tôi sẽ khiến cô lúc vào lành lặn lúc ra thương tích đấy!"
Tống Ngọc Tiên quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe, tức giận nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, trên chân vẫn còn đang chảy máu.
Tất nhiên cô ta biết rằng Bạch Cẩm Sương cô ta đánh không lại, nhưng cô ta là nuốt không được cục tức vào trong lòng.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Cẩm Sương, cô giỏi lắm. Chuyện hôm nay tôi đều nhớ rồi!"
Bạch Cẩm Sương nhún vai hờ hững liếc nhìn Tống Ngọc Tiên: "Vậy thì cô cứ từ từ nhớ đi, nhưng mà, tôi đoán, hai năm qua cô cũng chưa từng quên tôi!"
Tống Ngọc Tiên gần như không thở nổi.
Đúng lúc này, quản gia từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy tình hình trong phòng khách, không khỏi nhíu mày: "Phu nhân, đây là.."
Bạch Cầm Sương liếc nhìn quản gia rồi nói thẳng: "Cô Tống, người tự xưng là chị dâu của tôi, tới đây không những muốn dọn dẹp tôi còn muốn đánh mèo của tôi. Nhìn đi cái bình hoa này là do cô ta đuổi Tiểu Bạch mà làm vỡ đó. Ông hỏi Mặc Tu Nhân xem có phải sau này có phải thứ gì cũng có thể tới đây làm loạn như vậy không hả! "
Khi người quản gia nghe thấy điều này, mắt ông lập tức lạnh đi.
Anh nhấc điện thoại gọi cho Mặc Tu Nhân, Tống Ngọc Tiên không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại tự tin đến vậy.
Sở dĩ hôm nay cô ta dám tới là vì cảm thấy Bạch Cẩm Sương đang ghen tị với cô ta và sợ cô ta nói ra điều gì đó của hai năm trước.
Tuy nhiên, mọi thứ bây giờ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta.
Nhìn thấy quản gia gọi điện thoại, vẻ mặt Tổng Ngọc Tiên lập tức thay đổi, cô ta trực tiếp nâng túi xách lên, nhìn Bạch Cẩm Sương một cách dữ tợn rồi bước nhanh về phía cửa.
Bạch Cẩm Sương chế nhạo, nhưng không ngăn cô ta lại.
Quản gia kinh ngạc liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương xua tay: "Dù sao anh cũng không cần gọi, người ta đi rồi!"
Quản gia ánh mắt lóe lên: "Cô có bị thương không ạ?" Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Tôi không sao!"
Quản gia gật đầu, chủ động thu dọn bình hoa trên đất.
Gần đến giữa trưa, Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhận được một tin tức.
Bác sĩ tại bệnh viện Vân Đức làm chết người, người bệnh chết rồi lại không chịu thừa nhận.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin tức này, trong lòng có chút cảm khái, sau đó vô thức lướt xuống.
Khi nhìn thấy cảnh xung đột giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân được phóng viên quay lại, cô nhìn thoáng qua Tề Bạch Mai trong đám đông.
Vân Thành Nam đứng bên cạnh cô ta, sắc mặt có vẻ rất xấu.
Khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương ngay lập tức thay đổi, cô nhanh chóng gọi cho Tề Bạch Mai.
Một lúc lâu sau Tề Bạch Mai mới trả lời cuộc gọi.
Trong điện thoại, ở phía Tề Bạch Mai rất ồn ào, Bạch Cẩm Sương không khỏi nhíu mày: "Bạch Mai, cậu bây giờ đang ở đâu? Tớ nhìn thấy bệnh viện Vân Đức xảy ra tai nạn, hình ảnh hiện trường y tế náo loạn, sao cậu lại đang ở đó. Bệnh viện Vân Đức bây giờ sao rồi?"
Nên biết rằng, hiện trường náo loạn chỉ cần bệnh nhân bị chết, người nhà bệnh nhân sẽ không buông tha cho vấn đề, bất kể đó có phải lỗi của bệnh viện hay không, bất kể có ký thỏa thuận phẫu thuật hay không, sau cũng đều sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến bệnh viện..
Bạch Cẩm Sương lo lắng đến mức hỏi liền một mạch mấy câu.
Tề Bạch Mai dường như đi ra xa hiện trường một chút rồi, đã yên tĩnh hơn, giọng cô có chút mệt mỏi: "Tớ...tớ đến gặp bác sĩ của Vân Đức có chuyện. Xảy ra chuyện người nhà bệnh nhân đến gây rối. Cậu không biết đấy thôi bọn họ có chút quá đáng. Một nhóm đông người, cầm biểu ngữ và mang theo băng đảng xã hội đen, bọn họ đang tìm kiếm lời giải thích từ bệnh viện, họ chỉ đơn giản là đến để đánh nhau! Hơn nữa, nhóm người của họ rất ngang ngược cũng không nói lý. bác sĩ Vân đã nói cả nửa ngày rồi. mà nói không được, bây giờ vẫn rất loạn! "
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Bệnh viện không gọi cảnh sát sao?"
Bạch Mai bất lực thở dài: "Đã báo rồi, nhưng không có cách nào quản chuyện này. Cậu không biết, ngày hôm qua bọn họ tới, sau đó gọi cảnh sát. Bọn họ lập tức biến mất, cuối cùng cũng không gọi cảnh sát" Kết quả là hôm nay nó lại đến. Tôi nghe bác sĩ Vân nói rằng những người như vậy rất khó đối phó. Dù có gọi cảnh sát, bọn họ bị nhốt cũng không quá mấy ngày, sau khi thả ra thì sao, không phải lại tới làm loạn sao. Nói đến cùng, bọn họ muốn bệnh viện thừa nhận sai sót và đền tiền. Tuy nhiên, trách nhiệm hoàn toàn không nằm ở bệnh viện nên mới để xảy ra tình trạng như thế này! ".
Bạch Cẩm Sương ánh mắt chìm xuống: "Nếu không phải lỗi của bệnh viện, thì có thể nhờ các bộ phận liên quan can thiệp. Sao có thể để bọn họ làm ầmĩ như vậy!"
Bạch Mai ảm đạm nói: "Trừ phi những người đó bị giam giữ, bằng không bọn họ cũng chẳng có chút nào sợ hãi bệnh viện mấy ngày tới cũng chẳng có cách gì. Tớ..".
"A" Bạch Mai đột nhiên hét lớn một tiếng: “Anh làm gì vậy, tôi không phải bác sĩ trong bệnh viện!
"Tôi vừa thấy cô đứng cùng bác sĩ. Bệnh viện của cô đã giết một người. Bây giờ.."
Đột nhiên không có âm thanh từ điện thoại, Bạch Cẩm Sương lo lắng hét lên, "Bạch Mai.."
Kết quả là Bạch Mai đều mất động tĩnh.
Bạch Cẩm Sương cau mày nhìn xuống, điện thoại đã bị tắt máy.
Bạch Cẩm Sương tiếp tục gọi lại, nhưng cuộc gọi không liên lạc được nữa. Bạch Cẩm Sương vội vàng đi ra ngoài với điện thoại di động của mình.
Khi Bạch Cẩm Sương đi ngang qua, từ xa cô nhìn thấy một nhóm động bác sĩ và nhân viên bảo vệ của bệnh viện đang đối đầu với một nhóm xã hội đen.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, cô đi một vòng, đi vào qua cửa nhỏ của bệnh viện, gọi Vân Thành Nam: "Viện trưởng Vân, tôi chuẩn bị tới bệnh viện của anh, anh và Bạch Mai ở đâu?"
Vân Thành Nam nghe điện thoại, có chút kinh ngạc: "Cầm Sương, cô sao lại tới bệnh viện!"
Bạch Cầm Sương tức giận nói: "Tôi nghe nói bệnh viện của anh xảy ra chuyện, nên tôi sẽ đến xem có việc gì có thể giúp được không. Hơn nữa, vừa rồi tôi đang gọi điện thoạ cho Bạch Mai, cô ấy đột nhiên cúp máy, không xảy ra chuyện gì chứ! "
Vân Thành Nam lắc đầu: "Cô ấy không sao, nhưng điện thoại bị hất văng xuống đất, màn hình đen thui! Chúng tôi sẽ ở phòng làm việc của tôi đây, cô đến đi!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cúp điện thoại, đi thẳng đến phòng làm việc của Vân Thành Nam.
Sau khi Bạch Cẩm Sương đi qua, cô mới có thể nghe thấy những lời kể chi tiết từ miệng của Vân Thành Nam.
Bệnh nhân vừa qua đời bị nhồi máu cơ tim, khi mổ, do gia đình không đủ tiền nên ông đã xin bệnh viện hỗ trợ một phần kinh phí điều trị.
Do đó, khi tiền từ quỹ điều trị đưa xuống, gia đình không những không muốn điều trị mà còn trực tiếp sử dụng quỹ điều trị chiếm làm tiền riêng.
Theo Vân Thành nam nói, bệnh nhân còn đang sống bị gia đình anh ta ép tới tức chết.
Sau cùng, anh ta bị bệnh tim, nhưng gia đình anh ta muốn chiếm đoạt quỹ hỗ trợ làm của riêng không đồng ý điều trị cho anh ta.
Kết quả là trước khi phẫu thuật diễn ra, anh ta chết vì một cơn đau tim, lại không được cấp cứu kịp thời.
Hậu quả người nhà bên kia lên tiếng là trách nhiệm của bệnh viện, người bệnh tử vong trước khi mổ, đây không phải lỗi của bệnh viện thì có thể là lỗi của ai.
Kẻ ác đầu tiên làm đơn tố cáo, bệnh viện không đồng ý bồi thường nên gọi một nhóm xã hội đen đến, ngày nào cũng chặn cửa bệnh viện như hỗn chiến, hại người đến khám bệnh đều không dám vào..
Sau khi nghe Vân Thành Nam mô tả, trong mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên vẻ kinh ngạc: "Vì bên kia còn không thể dùng tiền cứu mạng của người nhà của mình, họ lấy đâu ra tiền mà thuê nhiều xã hội đen như vậy?"
Bạch Cẩm Sương không nghĩ rằng gia đình kia lại sẵn sàng trả tiền cho việc làm như vậy!
Bạch Mai yên lặng nhíu mày: "Có thể, bên kia tưởng có thể mở to miệng đòi thêm tiền từ bệnh viện?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Tôi ngược lại không nghĩ vậy. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy tình hình ở cửa trước. Trong trường hợp này, ngược lại là tới làm loạn. Nếu không, nếu là muốn bệnh viện chỉ bồi thường thì chỉ cần gọi một vài người qua. Bệnh viện dù thế nào cũng đâu dám động đến người nhà bệnh nhân! "