Mặc Tu Nhân thấy cô vừa tức vừa mềm mỏng, anh không nhịn được cười nhẹ, nhìn Bạch Cẩm Sương với ánh mắt cưng chiều: “Cho nên... Bây giờ không được coi là em phát giận với anh, đúng không?”
Bạch Cẩm Sương trừng mắt với anh: “Làm sai mà anh còn cười!”
Mặc Tu Nhân thở dài, anh vội anh ủi em yêu ở trong lòng ngực mình: “Không cười, không cười, em đừng nóng giận là tốt rồi. Anh chỉ làm chuyện như vậy một lần, về sau anh thật sự sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, về sau bất kể có chuyện gì anh đều hỏi ý kiến của em trước!”
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, là anh nói đấy, chỉ một lần này thôi! Nếu anh tái phạm lần nữa, em thật sự sẽ vô cùng tức giận. Em không muốn có thêm một thời khắc lo lắng hãi hùng như vậy nữa!”
Mặc Tũ Nhân nhìn vẻ mặt chăm chú không gì sánh được của Bạch Cẩm Sương, mà trái tim anh khế run lên. Anh cũng biết Bạch Cẩm Sương giận thật, thế nhưng bởi vì đau lòng cho anh nên cô không nỡ phát giận với anh, Anh khẽ thở dài, rồi ôm người vào trong ngực, thấp giọng nói: “Sẽ không đâu, sẽ không bao giờ có!”
Mặc Tu Nhân vừa mới dứt lời, anh đã nhìn thấy Sở Hạnh Từ đi về bên này với sắc mặt tái nhợt: “Tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân buông tay ôm Bạch Cẩm Sương ra, anh đổi thành nắm tay cô, nhìn về phía Sở Hạnh Từ với vẻ mặt vô cùng thờ ơ: “Tổng giám đốc Sở!”
Không trách được anh thờ ơ với Sở Hạnh Từ như vậy, vì thật sự là tình huống lần này quá nguy hiểm. Nói thật, nếu không phải là Lâm Kim Thư nắm rõ ràng tình huống căn cứ thí nghiệm của Lục Thành Ngôn trước, sợ là anh và Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến sẽ bị vây ở phía dưới.
Sở Hạnh Từ là anh cả của Lục Thành Ngôn, thì làm sao Mặc Tu Nhân có thể không phẫn nộ.
Sở Hạnh Từ là một người thông minh. Tuy trong lòng anh ta nóng nảy lo lắng, nhưng vừa nhìn vẻ mặt Mặc Tu Nhân, trong lòng anh ta đã hiểu ra.
Anh ta hạ thấp người: “Tổng giám đốc Mặc, là tôi không có giáo dục tốt Thành Ngôn, để nó trở nên điên cuồng cố chấp như vậy, làm hại anh suýt chút nữa xảy ra chuyện. Hiện tại tôi nói gì cũng không làm nên chuyện gì nữa, thế nhưng về chuyện lần này, là tôi thiếu anh phần tình người. Nếu về sau có nhu cầu, chỉ cần anh mở miệng, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại, tôi cũng biết lần này là Thành Ngôn sai, thế nhưng... Rốt cuộc nó vẫn là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, nên tôi muốn mặt dày hỏi một chút, nó... Nó sao rồi?”
Mặc Tu Nhân nhìn Sở Hạnh Từ với vẻ mặt lạnh như băng, giọng nói của anh cũng lạnh như băng: “Căn cứ thí nghiệm trong lòng đất của anh ta có một căn phòng an toàn phòng ngừa bạo lực. Tôi vào trong đó cho nên mới bảo toàn được cái mạng. Anh ta đang ở hành lang trong phòng an toàn, tôi cũng không biết là còn sống hay chết. Tuy nhiên dù anh ta chết rồi thì cũng là anh ta tự tìm, dù sao thì chính bản thân anh ta là người ấn điều khiển từ xa để khống chế thuốc nổ, muốn đồng quy vu tận cùng tôi. Tổng giám đốc Sở, anh cảm thấy... Anh ta chết rồi, thì anh oán hận tôi sao?”
Vẻ mặt Sở Hạnh Từ khó chịu, chỉ là sự khó chịu này của anh ta không phải là Mặc Tu Nhân cho, mà là Lục Thành Ngôn cho.
Sở Hạnh Từ còn tưởng rằng vụ nổ ở phía dưới là ngoài ý muốn, không nghĩ rằng lại co em trai mình phát rồ muốn đồng quy vu tận cùng mọi người.
Sở Hạnh Từ hơi xấu hổ nhắm mắt lại, giọng của anh ta đau lòng không gì sánh được: “Tổng giám đốc Mặc, xin lỗi anh, anh nói đúng, là nó tự làm tự chịu, dù... Nó đã chết thì cũng không trách trên đầu anh được, đây là nó trả giá cao vì dã tâm của mình, không liên quan tới bất kỳ ai!”
Sở Hạnh Từ dứt lời, anh ta nhanh chóng xoay người đi về phía đội cứu viện.
Cuối cùng Mặc Tu Nhân vẫn nói cho mình vị trí đại khai của Lục Thành Ngôn, có thể... Lục Thành Ngôn vẫn còn có một chút hi vọng sống, nhưng cũng khó nói, anh ta biết cách làm của Lục Thành Ngôn liên lụy đến nhiều người vô tội, là nó bị trừng phạt đủng tội, nhưng... Dù sao Lục Thành Ngôn cũng là em trai ruột của anh ta, là người thân cuối cùng trên thế giới này của anh ta, anh ta không thể không quản được.
Sở Hạnh Từ đi kêu người cứu Lục Thành Ngôn rồi, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương định trực tiếp đến bệnh viện.
Kết quả, bọn họ vừa đi tới bên cạnh xe, Cảnh Hạo Đông đã vội vã qua đây. Cảnh Hạo Đông nhanh chóng mở miệng nói: “Cẩm Sương, em đi xem Vân Yến trước. Tâm tình cô ấy không được tốt, cô ấy náo loạn muốn gặp Sở Tuấn Thịnh, khóc rất dữ, anh để Lâm Kim Thư tạm thời ở cùng cô ấy trước. Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, cô nhìn Cảnh Hạo Đông theo bản năng và nói thẳng: “Vậy đưa cô ấy đi gặp Sở Tuấn Thịnh đi!”
Ở trong mắt Bạch Cẩm Sương, Vân Yến là bạn gái Sở
Tuấn Thịnh. Hơn nữa, Sở Tuấn Thịnh cứu Vân Yến nên mới bị thương, lúc này hẳn là Vân Yến nên ở bên cạnh và chăm sóc Sở Tuấn Thịnh.
Kết quả, Mặc Tu Nhân lại nhìn Bạch Cẩm Sương, khế lắc đầu: “Cẩm Sương, như vậy không thích hợp!” Sau khi Sở Tuấn Thịnh đưa lên, Sở Tuấn Thịnh đã được nâng lên xe cứu thương đưa đến bệnh viện.
Nhưng về phần Vân Yến, Mặc Tu Nhân đã nói trước với mọi người, tâm tình Vân Yến quá kích động nên bị anh đánh ngất xỉu, không bị tổn thương gì.
Cho nên, Vân Yến được tạm thời sắp xếp ở trong xe Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh nhíu mày: “Vì sao?”
Mặc Tu Nhân hơi bất đắc dĩ: “Bởi vì Sở Tuấn Thịnh không muốn gặp cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt, cô không biết đã xảy ra chuyện gì ở phía dưới, cho nên cô hoàn toàn không rõ nguyên nhân: “Vì sao vậy? Là bởi vì anh ta bị thương cho nên mới không muốn gặp Vân Yến sao?” Nếu là nguyên nhân này thì quả thực Bạch Cẩm Sương không thể nào chấp nhận được.
Dù sao nếu Mặc Tu Nhân bị thương, cô cũng hận không thể luôn ở bên anh chăm sóc anh, làm sao có thể biết rõ đối phương bị thương mà chẳng quan tâm được.
Bạch Cẩm Sương chăm chú nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh có thể nói cho em biết một chút, rốt cuộc Sở Tuấn Thịnh có ý gì không? Tình huống bây giờ của anh ta, em nói là nếu, nếu Vân Yến thật sự thờ ơ với anh ta, vậy tâm tinh của anh thế nào. Hiện tại Vân Yến lo lắng cho anh ta như vậy, tại sao anh ta lại muốn từ chối Vân Yến gặp anh ta? Em nhớ lúc anh ta bị đưa lên, anh ta vẫn là tỉnh tảo!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừ, anh ta tỉnh tảo, từ lúc anh ta bị thương đến khi được cứu lên, anh ta vẫn luôn tỉnh tảo, cho nên... Anh ta có thể nói rõ ràng với anh là anh ta không muốn gặp Vân Yến!” “Nguyên nhân là gì?” Bạch Cẩm Sương cảm thấy oan ức.
Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông liếc nhau. Rất rõ ràng là đàn ông bọn họ có thể hiểu được quyết định này của Sở Tuấn Thịnh trong hoàn cảnh đó.
Mặc Tu Nhân thở dài, anh mở miệng nói: “Cẩm Sương... Tuy Sở Tuấn Thịnh tỉnh tảo, thế nhưng em không nhìn thấy đùi của anh ta sao, về sau anh ta... Rất khó đứng lên!”
Bạch Cẩm Sương có cảm giác trái tim mình hơi chìm xuống, cô chua xót khó chịu nói: “Cho nên... Anh ta tự ti?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân hơi phức tạp: “Có khả năng anh ta không muốn để Vân Yến thấy anh ta chật vật như vậy. Hơn nữa, nếu về sau anh ta thật sự không đứng lên nổi, sao anh ta có thể ở bên Vẫn Yến. Lòng tự trọng của Sở Tuấn Thịnh rất mạnh, anh quen biết anh ta cũng được một thời gian rất dài, nói thật, anh hiểu rõ anh ta hơn em. Anh ta có thể buông bỏ thân phận địa vị mà theo đuổi người mình thích, nhưng lại không thể chấp nhận để người mình thích thấy mình kém cỏi!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy những lời này, không biết rõ làm sao mà lại liên hệ chuyện này với Mặc Tu Nhân: “Nếu là anh, có phải anh cũng sẽ lựa chọn giống như Sở Tuấn Thịnh không?”