Anh ta vẫn một mực nghĩ rằng Mặc Tu Nhân vì muốn trả thù cho bạn gái nên đã ra tay hại chết Sở Tuấn Đạt và người bạn kia.
Mặc Tu Nhân có giải thích ra sao thì anh ta vẫn không muốn tin.
Từ đó về sau, cảm xúc của Sở Tuấn Thịnh đối với Tống Chí Nam cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Lúc nào, anh ta cũng kiếm phiên phức về cho Mặc Tu Nhân.
Trong lòng của Sở Tuấn Thịnh biết rõ anh trai có lỗi nhưng đó cũng đâu phải tội đáng chết.
Vậy nên từ đó, anh ta cắt đứt hết mọi quan hệ bạn bè với Mặc Tu Nhân.
Sở Tuấn Đạt đã chết rồi.
Nhà họ Sở chỉ còn một người duy nhất là Sở Tuấn Thịnh.
Người nào cũng cần phải sống tiếp cuộc sống của người ấy.
Từ đó về sau, quan hệ của ba người Mặc Tu Nhân, Sở Tuấn Thịnh và cả Tống Chí Nam đã biến thành hình dạng như vậy đến tận sau này.
Trong vài năm, Mặc Tu Nhân vẫn nói chuyện bình thường với Tống Chí Nam.
Anh còn nâng đỡ cô ta trong giới trang sức khiến nghìn người ngưỡng mộ.
Thậm chí...
đến mức, vì muốn bôi thường mà anh đã có ý định bàn bạc về cưới hỏi với cô ta.
Chỉ tiếc là rắn mà đòi nuốt voi.
Cô ta muốn có danh lợi địa vị lại còn muốn cả tình cảm của anh.
Cô ta muốn nhiều thứ như vậy, dĩ nhiên anh không thể nào đáp ứng được! Mặc Tu Nhân biết rõ Sở Tuấn Thịnh không cho Bạch Cẩm Sương lại gần anh là vị anh ta sợ Bạch Cẩm Sương sẽ trở thành Tống Chí Nam thứ hai.
Nhưng mà, làm sao cô trở thành Tống Chí Nam được chứ.
Ngay từ đâu, Bạch Cẩm Sương và Tống Chí Nam đã khác nhau hoàn toàn rồi.
Trước kia, Mặc Tu Nhân không biết được tình yêu là gì cho đến khi gặp được Bạch Cẩm Sương.
Anh khiến cho Bạch Cẩm Sương giữ khoảng cách với mình.
Nhưng anh lại từng bước từng bước một bị cô thu hút.
Anh cứ liên tục bị cô từ chối, rời đi chỗ khác.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể khống chế được lòng mình.
Lúc ấy, anh mới biết được rằng cảm giác thích một người là khi không nén nổi tình cảm này thì không bao giờ khống chế được nó! Nhưng anh vẫn dễ dàng tha thứ cho Tống Chí Nam là vì anh còn coi trọng những chuyện năm xưa.
Anh hy vọng Tống Chí Nam sẽ không đi quá giới hạn chịu đựng của mình lần nào nữa!
Bảy giờ tối, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư có mặt ở khách sạn Ngũ Nhất.
Hai người lần lượt bước xuống xe.
Người gác cống lấy chìa khoá xe để chạy xe vào bãi đổ.
Bạch Cẩm Sương mặc một bộ đồ công sở màu trắng còn Lâm Kim Thư mặc một chiếc váy cổ điển ngắn màu đen.
Cả hai đều đi vào đại sảnh của khách sạn.
Lâm Kim Thư có hơi lo lắng nhìn Bạch Cẩm Sương: "Lỡ Tống Ngọc Tiên cũng tới đây thì sao?"
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương hiện lên một tia lạnh lẽo: "Còn có thể làm được gì nữa.
Năm đó tớ tìm Trịnh Hoài Thanh để làm bạn trai, cùng nhau trôi qua một mối quan hệ trong sáng.
Còn giờ thì tớ đã có người để xác nhận.
Chỉ Sợ cô ta bảo tớ cứ quấn lấy Tần Vô Đoan?"
"Với cả người ta là thân phận gì chứ, anh ấy là người có gia đình làm to, nhiều vàng nhiều bạc.
Đã vậy lại còn là người thừa kế của nhà họ Tần nữa.
Tớ có thể hiểu rõ thân phận của mình, sẽ không mơ mộng hão huyền đâu.
Hơn nữa mọi thứ cũng đã qua hết rồi.
Cậu đừng lo chuyện này quá!"
Bạch Cẩm Sương vừa nhếch môi tự giễu bản thân một cái.
Lâm Kim Thư nhìn cô một cách tiếc nuối: "Cẩm Sương à, tớ thấy rằng mỗi lần cậu căng thẳng thì đều nói rất nhiều, phải không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương cứng lại, dáng vẻ có hơi hoảng.
Giọng nói của cô cũng không được tự nhiên cho lắm: "Bạn thân với nhau cả mà, giữ thể diện cho nhau cái đi.
Cậu đừng có khui chuyện của tớ ra nữa!"
Lâm Kim Thư gật nhẹ đầu.
Cô ấy nắm chặt lấy tay cô: "Dù có việc gì xảy ra đi nữa, mặc kệ tình huống lúc ấy như thế nào, tớ vẫn sẽ nhất quyết mãi ở bên cạnh cậu!"
Hai người vừa đi được vài bước thì đã thấy được một dáng vẻ thướt tha dịu dàng đang đi lại đây.
Đối phương mặc một chiếc đầm ngắn trễ vai màu xanh nhạt, nhìn thoáng qua cũng đã thấy được sự thuần khiết và quyến rũ cùng hiện diện trên người của người đó.
Lâm Kim Thư có hơi ngước mặt lên: 'Cẩm Sương à, Lăng Như Yến trong chuyên ngành của cậu kìa!"
Bạch Cẩm Sương làm như không thấy gì: "Đừng quan tâm đến cô ấy làm gì!"
Lúc còn đi học, cô và Lăng Như Yến cũng không đối đầu gì nhau.
Nếu như giờ cô nói chuyện qua lại với cô ta chỉ giúp bản thân mình bẽ mặt hơn thôi.
Mặc dù cô không muốn bẻ mặt nhưng vẫn có kẻ thích gây rối tìm đến.
Lăng Như Yến uốn éo thân hình như con rắn nước của mình.
Trong chốc lát, cô ta đã nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, ngăn cho cô không đi tiếp được nữa: "Ơ, đây không phải là Bạch Cẩm Sương à! Tốt nghiệp hai năm rồi, họp mặt chuyên ngành cũng chưa từng thấy cô đến.
Hôm nay, sao cô lại xuất hiện ở buổi họp mặt này! Chắc không phải là do cô nghe được tin cậu chủ cả nhà họ Tần về nước nên giờ cậu muốn ở đây để ôm chân à? Tiếc quá, người ta đã đính hồi rồi!"
Đứng ở bên cạnh cái sảnh của khách sạn, cô vẫn không quan tâm lời nói của Lăng Như Yến một chút nào, không để tâm tới mấy lời nói lăng mạ Bạch Cẩm Sương của cô ta.
Năm đó, Bạch Cẩm Sương và Tần Vô Đoan có một quan hệ rất đẹp.
Nhưng sau này cô lại bị người vợ chưa cưới của anh ấy cảnh cáo.
Chuyện này không được nhiều người biết nhưng mà Lăng Như Yến lại chính là một trong những người biết được chuyện đó.
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương vô cùng khó chịu: "Lăng Như Yến, cô tránh ra coil Tôi đang không muốn nói chuyện điên khùng gì đó với cô!"
Lăng Như Yến cười khinh bỉ: "Sao vậy? Hau năm trước không giành được nên giờ muốn thử lại à? Chắc không phải cô cho rằng cậu chủ Tần ở nước ngoài hai năm nên bị ngốc rồi, chỉ số thông minh cũng giảm xuống nên sẽ nhìn cô thuận mắt hơn!"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương hiện lên hai màu xanh đen. . ngôn tình ngược
Từ đó đến giờ, cô không hề sợ hãi gì cả.
Chỉ tiếc là chuyện cô bị uy hiếp năm đó cũng là do cô giấu kĩ quá nên mọi người không biết.
Bởi vì đã có một chút việc đã xảy ra, người khác mắng chửi cô, cô cũng không biết phải phản bác lại làm sao.
Cô thật sự rất thích Tần Vô Đoan, đây không phải là sự tranh giành gì cả, cứ coi như lúc đó cô chưa biết Tần Vô Đoan có vợ chưa cưới.
Như vậy cũng đâu thể phủ nhận được cô thích một người đàn ông đã có vợ sắp cưới chúa.
Mọi người hay bảo không biết không có tội, nhưng Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Năm đó, lúc thích Tần Vô Đoan, cô đã cảm thấy không nên vậy rồi.
Lăng Như Yến nói xong nhìn thấy Bạch Cẩm Sương nhằm chặt đôi mắt, không nói lời nào.
Cô ta ngay lập tức che miệng lại, nở một nụ cười khinh bỉ:"Tôi nói cho cô nghe cái này Bạch Cẩm Sương.
Cô thật sự rất tấu hài đó! Cô thật sự mang suy nghĩ đó à! Cô chọc tôi cười chết mất!"
Lúc này, một giọng nói trong trẻo có hơi dửng dưng vang lên: "Mấy người đang làm cái gì vậy hả?"