Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy một người trước giờ rất ít nói như Lâm Kim Thư lại gửi một tin nhắn dài như vậy thì tâm trạng của Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên trở nên vô cùng phức tạp.

Cô trầm mặc một hồi, sau đó kể lại cả nguyên nhân và diễn biến của cuộc cãi nhau ngày hôm nay cho Lâm Kim Thư nghe. Sau khi gửi hết những lời này cho Lâm Kim Thư, cô thấy nhẹ nhõm hơn, giống như có người giúp mình chia sẻ cảm xúc vậy, cũng có lẽ là giống như cô đã tìm một chỗ để trút hết ra vậy.

Bạch Cẩm Sương: “Cậu nói xem tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy mà tớ có thể không quan tâm đến mẹ tớ sao? Anh ấy giận tớ giấu anh ấy thì tớ có thể hiểu được, nhưng mà, tớ không thể chấp nhận chuyện chỉ vì tớ cứu mẹ tớ mà anh ấy giận, rồi chia mẹ tớ thành người không liên quan như vậy được. Bà ấy là mẹ của tớ, đã cho tớ mạng sống này, lại còn tìm tớ nhiều năm như vậy nữa thì sao tớ có thể trơ mắt nhìn bà ấy xảy ra chuyện được chứ

Lâm Kim Thư: “Cậu không cần nói nữa đầu, cơ bản là tớ hiểu hết rồi! Cẩm Sương, nói thật, tớ thấy cậu cố chấp quá rồi đó, cậu cẩn thận nghĩ lại đi, nguyên nhân ban đầu khiến Mặc Tu Nhân tức giận có phải là vì cậu giấu giếm, có phải là không muốn để cậu bị thương vì người khác hay không, trước tiên chúng ta đừng quan tâm đến người khác này là ai. Sở dĩ anh ấy nói như vậy có lẽ là vì muốn ngăn những chuyện thế này xảy ra trong tương lai thôi, chỉ là anh ấy đang lo cho cậu thôi. Nhưng cậu lại luôn canh cánh trong lòng là anh ấy không muốn cậu chặn thay cho mẹ cậu! Nếu đó không phải là cái gạt tàn thuốc mà là con dao thì sao, có phải là cậu cũng muốn đỡ không! Tớ thấy đây mới là điều khiển Mặc Tu Nhân tức giận nhất!”

Bạch Cẩm Sương: “Nhưng mà đó là mẹ tớ mà!” Lâm Kim Thư: “Tớ biết đó là mẹ cậu, nếu đổi lại là tớ thì với tính cách của cậu lẽ nào có thể mặc kệ được à!” Bạch Cẩm Sương: “Chắc là sẽ không đâu!”

Lâm Kim Thư: “Không phải là chắc là sẽ không đâu, mà chắc chắn là không, Cẩm Sương, tớ hiểu cậu quá rõ rồi, người thật lòng đối xử với cậu thì cậu sẽ không bao giờ phụ lòng họ! Thực ra, có lúc cậu cũng phải ích kỷ một chút. Liệu cậu đã từng nghĩ qua rằng Mặc Tu Nhân tức giận như vậy là vì nếu cậu thật sự xảy ra chuyện thì anh ấy cũng sẽ phát điên lên mất không? Không phải tớ đang bênh Mặc Tu Nhân đâu, mà là cậu hoàn toàn không biết năm đó sau khi cậu xảy ra chuyện thì anh ấy đã trải qua như thế nào đâu!”


Bạch Cẩm Sương đọc xong tin nhắn của Lâm Kim Thư thì trong lòng mềm lại một chút và hơi thấy bối rối. Bạch Cẩm Sương: “Nghe cậu nói như thế thì hình như tớ cũng hiểu được nguyên nhân vì sao anh ấy tức giận rồi!”

Lâm Kim Thư: “Hiểu được rồi thì tốt, hơn nữa, răng hàm trên và răng hàm dưới của con người đôi khi còn đánh vào nhau thì nói gì đến mối quan hệ giữa con người với con người. Chưa kể, đặc biệt là khi hai vợ chồng cãi nhau, đôi khi sẽ vì trong lúc giận nhau mà cãi nhau inh ỏi, có lẽ đều sẽ quên hết nguyên nhân ban đầu tại sao lại cãi nhau!”

Bạch Cẩm Sương: “Cậu không cần nói nữa đâu, tớ đều hiểu cả rồi, tớ sẽ đi tìm Mặc Tu Nhân sau đó làm hòa với anh ấy và xin lỗi anh ấy!"

Lâm Kim Thư: “Ừm, vậy cậu đi đi, hai cậu không sao đầu, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến tình cảm nữa nha!”

Bạch Cẩm Sương: “Ừm, sẽ không vậy nữa đâu!”

Bạch Cẩm Sương hít một hơi thật sâu, sau đó cầm điện thoại và đi ra cửa.

Cô vừa mở cửa ra thì thấy Đỗ Yến Oanh đang bưng một bát canh, đứng trước cửa và đang định gõ cửa.

Khóe mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Mẹ, mẹ như vậy là?”

Đỗ Yến Oanh nói: “Mẹ thấy tâm trạng con không tốt, không muốn ăn cơm nên mới nghĩ cho con uống một bát canh trước để lót bụng!”

Bạch Cẩm Sương lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp không thôi: "Dạ, cảm ơn mẹ!”

Đỗ Yến Oanh bật cười: “Đứa nhỏ ngốc, nói cảm ơn với mẹ làm gì!”

Đỗ Yến Oanh vừa cười nói, có hơi lo lắng liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Con cãi nhau với Tu Nhân à?"

Bạch Cẩm Sương sững sờ, trầm mặc trong chốc lát, bưng bát canh trong tay, tâm trạng có hơi phức tạp: “Cãi nhau dăm ba câu thôi a!”

Đỗ Yến khẽ thở dài: “Cẩm Sương à, mẹ thấy Tu Nhân đối xử với con thật sự rất tốt, con cũng phải từ từ học cách bao dung độ lượng đi. Hai người sống chung với nhau thì luôn phải có một người học cách cúi đầu. Nhưng con xem, mỗi khi hai người các con có chuyện gì thì cơ bản số lần Tu Nhân dỗ con rất nhiều, như vậy cũng không tốt đầu. Có lúc không phải người nào cúi đầu trước sẽ thua đâu, mà chỉ có thể nói là người đó rất quan tâm đến con mà thôi. Không thể để đối phương cứ đuổi theo con mãi được, đôi khi con cũng phải học cách nhượng bộ và đồng ý. Con cứ cẩn thận suy nghĩ những lời mẹ nói đi. Mỗi lần gặp chuyện thì đừng suy nghĩ cứng nhắc, để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, biết chưa?”

Vành mắt của Bạch Cẩm Sương đỏ ửng: “Dạ, con biết rồi, bây giờ con sẽ đi tìm anh ấy!” Đỗ Yến Oanh nở nụ cười: “Uống canh trước đi, mẹ thấy đỡ nóng rồi nên mới bưng qua đây đó!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu, một hơi uống hết bát canh, sau đó đưa bát lại cho Đỗ Yến Oanh rồi đi sang nhà đối diện.

Khóa cửa của nhà Mặc Tu Nhân đã lưu dấu vân tay của Bạch Cẩm Sương từ lâu rồi, nên cô cứ trực tiếp mở cửa đi vào thôi. Kết quả vừa vào cửa thì suýt chút nữa cô đã bị khỏi mù mịt khắp phòng làm cho ngạt thở rồi.

Căn phòng tối hoàn toàn không được bật đèn, nhưng có một bóng người đang lờ mờ đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, trong tay đối phương đang cầm một điều thuốc, đầu thuốc đỏ rực loé lên.

Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương lập tức thay đổi, trực tiếp mở đèn lên.

Mặc Tu Nhân vẫn đứng trước cửa sổ sát đất như cũ, tư thế cầm thuốc vẫn không thay đổi. Lúc Bạch Cẩm Sương mở cửa anh đã quay người lại rồi, anh nhưởng mày, liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em tới đây làm gì?”

Bạch Cẩm Sương cau mày: “Sau khi anh về thì vẫn luôn hút thuốc à?”

Mặc Tu Nhân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ: “Chuyện này quan trọng à?”

Bạch Cẩm Sương có hơi tức giận: “Sao có thể không quan trọng được? Chuyện anh đã đồng ý với em là sẽ bỏ hút thuốc, anh quên rồi à?”

Sắc mặt Mặc Tu Nhân ảm đảm, nhìn cô: “Có thể là anh quên rồi!” Bạch Cẩm Sương thật sự không ngờ lúc Mặc Tu Nhân không nghe lời cô sẽ là bộ dạng như thế này. Cơn lửa giận trong lòng cô càng ngày càng tăng, người này sao có thể không quan tâm đến sức khỏe mình như vậy chứ!

Cô đang định tức giận thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cả người giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.

Hình như lần này vị trí của cô và Mặc Tu Nhân đã đảo ngược rồi.

Mặc Tu Nhân thấy hút thuốc không có gì là sai, thậm chí anh còn nghiện thuốc lá nữa, nhưng đối với Bạch Cẩm Sương thì đây là một hành động vô cùng có hại tới sức khỏe.

Vậy nên, bọn họ có cần phải cãi nhau về vấn đề này như lúc trước nữa không?

Hơn nữa, Bạch Cẩm Sương cũng ngay lập tức hiểu được tâm trạng của Mặc Tu Nhân khi biết mình bị thương rồi. Tâm trạng của cô từ từ bình tĩnh lại, cô bất lực thở dài, đi về phía Mặc Tu Nhân ở bên cạnh cửa sổ sát đất.

Mặc Tu Nhân thu hết một loạt sự thay đổi về cảm xúc của Bạch Cẩm Sương vào mắt.

Thấy cô từ tức giận đến bình tĩnh, rồi lúc này lại bất lực như vậy, ánh mắt ánh lóe lên gì đó, nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ là vẫn chưa dập tắt điều thuốc trên tay.

Bạch Cẩm Sương đi tới trước mặt anh, vươn tay lấy điếu thuốc trong tay anh đi, Mặc Tu Nhân cũng không vùng vẫy.

Bạch Cẩm Sương dập tắt tàn thuốc, sau đó dưới ánh mắt của Mặc Tu Nhân mà mở hết tất cả các cửa sổ trong phòng ra để cho căn phòng thoáng khí hơn.

Sau khi làm xong hết những chuyện này, cô mới đi đến phòng khách, nhìn Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, anh có thể ngồi xuống rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện được không?”

Sắc mặt Mặc Tu Nhân u ám không hiểu: “Nói chuyện gì?"


Bạch Cẩm Sương mím môi, không nói là nói chuyện gì, mà là chủ động cúi đầu xin lỗi: “Em xin lỗi, lúc trước lúc ở dưới lầu, em không nên cố chấp để tâm vào những chuyện vặt vãnh, mà không quan tâm đến tâm trạng đang lo lắng của anh. Đây đều là lỗi của em, em muốn xin lỗi anh!”


Khóe mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên, anh chưa từng nghĩ Bạch Cẩm Sương sẽ nghĩ thông suốt chuyện này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.


Anh liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, nhưng không nói chuyện.


Bạch Cẩm Sương hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Lúc trước thật sự là em bị đi vào đường cùng rồi nên mới thấy anh không phải muốn em cứu mẹ em, nên mới cãi nhau với anh như thế. Thực ra nếu suy nghĩ kỹ thì vốn dĩ anh tức giận là vì em lừa anh, và cả chuyện em bị thương vì người khác nữa. Em đồng ý với anh, sau này cho dù người khác này có là ai đi chăng nữa thì em cũng sẽ đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu. Anh đừng giận nữa có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK