Anh đưa bàn tay không bị thương ra, xoa nhẹ lên tóc Bạch Cẩm Sương: “Em nhìn thấy sợ vậy thôi, nhưng chỉ bị thương ngoài da! Không đau đầu!”
Giọng Bạch Cẩm Sương vừa lo lắng vừa tức giận, lại khó chịu: “Đây là bị thương ngoài da sao, Mặc Tu Nhân, anh không cần mạng nữa hả?”
Làm sao có thể không đau! Cô cũng không phải là tên ngốc!
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: “Chỉ cần em không sao, một chút thương tích này, thật sự không là gì?”
Mặc Tu Nhân hoàn toàn không để ý đến bàn tay bị thương, giống như vết thương này không phải trên người mình.
Nước mắt Bạch Cẩm Sương không tự chủ được rơi xuống, cô lập tức quay đầu đi, lấy tay lau nước mắt.
Sở Tuấn Thịnh đứng một bên, vẻ mặt ảm đạm, nhìn Bạch Cẩm Sương lau nước mắt.
Anh ta liền bước lên một bước, vô thức đi đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, liếc nhìn vết thương của Mặc Tu Nhân: “Cầm Sương, em trước đừng khó chịu, anh biết em vì vết thương của anh ấy, em đừng khó chịu, vết thương của anh ấy, chỉ cần băng bó lại là được rồi!”
Sở Tuấn Thịnh nói xong, người phụ trách của khách sạn đã đưa bác sĩ của khách sạn đến.
Bởi vì khách sạn ở trên núi, mà xung quanh có rất nhiều biệt thự tự nhân, nên nhà họ Tần đã sắp xếp một bác sĩ tư ở trên núi.
Điều này ngược lại đúng lúc với việc gấp của Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, chưa từng rời mắt, cô và Sở Tuấn Thịnh tránh qua một bên, để bác sĩ cầm máu, và khâu vết thương lại cho Mặc Tu Nhân.
Trong quá trình xử lý vết thương, từ đầu đến cuối Mặc Tụ Nhân không hề kêu một tiếng, chỉ là sắc mặt anh tái nhợt mà có thể nhìn bằng mắt thường.
Bạch Cẩm Sương vô cùng đau lòng, cô biết là Mặc Tu Nhân đang cố chịu đựng, vết thương ở trong lòng bàn tay, làm sao có thể không đau! Bác sĩ xử lý xong vết thương rất nhanh.
Khi sĩ quan Trường đã khống chế được nhân viên phục vụ gầy gò, thì nhận được tin của bác sĩ pháp y, Lăng Như Yến do hít quá nhiều chất độc thần kinh VX mà chết.
Những thứ này, người bình thường không thể có được, nghe nói chỉ được dùng trong quân đội.
Điều này làm cho vẻ mặt sĩ quan Trường càng thêm u ám, nhìn thấy bộ dạng muốn giết người của nhân viên phục vụ lúc nãy, anh ta khẳng định, chuyện này chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến anh ấy.
Anh ta đã cho người đi điều tra thân phận của đối phương, sau đó, nhìn về hướng Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, bây giờ anh có muốn đến bệnh viện xem lại vết thương không, về phần An Tử Kiện, thì chúng tôi sẽ đưa anh ta đi thẩm vấn, có lẽ chuyện này khó tránh khỏi liên quan đến anh ta!”
Mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống, nói: “Trong chuyện này, tôi và Bạch Cẩm Sương là nạn nhân, tôi nghĩ, chúng tôi có quyền lợi được biết tại sao anh ta lại làm như vậy, chúng tôi muốn đi cùng với anh!”.
Ánh mắt sĩ quan Trương lóe lên, nhún vai: “Được thôi!”
Cuối cùng, sĩ quan Trương, Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương, Liễu Hân. Bình và An Tử Kiện rời đi.
Sở Tuấn Thịnh vốn muốn đi cùng, chỉ là Bạch Cẩm Sương lại không chịu để anh ta đi.
Sở Tuấn Thịnh thấy Bạch Cẩm Sương kháng cự, nháy mắt anh ta liền hiểu, cô không hy vọng anh ta nhúng tay vào chuyện này, huống hồ, bên cạnh cô còn có Mặc Tu Nhân.
Bởi vì An Tử Kiện đã bị cảnh sát khống chế, Mặc Tụ Nhận biết An Tử Kiện động thủ với Bạch Cẩm Sương, anh nhất định sẽ đến sở cảnh sát để biết thêm thông tin liên quan.
Đến sở cảnh sát, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương ngồi đợi ở bên ngoài sofa, còn sĩ quan Trường thì đi thẩm vấn An Tử Kiện.
Bạch Cẩm Sương chăm chú nhìn tay của Mặc Tu Nhân, hai mắt ứng đỏ, giống như một con thỏ.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên,nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, mấy ngày nữa là khỏi thôi!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng và buồn bả như sắp trào ra ngoài: “Nhưng mà, nhất định rất đau, đều tại tôi, lúc đó tôi nên cẩn thận!”
Mặc Tu Nhân thở dài, dây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương thể hiện cảm xúc thật trước mặt anh, nhưng lại khiến anh đau lòng.
Lần đầu tiên anh không muốn cô thể hiện cảm xúc thật của mình. Bởi vì anh không muốn nhìn thấy cô đau lòng như vậy.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Đừng tự trách mình, nếu như trên. đường lớn mà có một người điên cầm dao chém người, anh đi cứu người, thì có nên trách nhưng người được cứu kia không cẩn thận không?”
Bạch Cẩm Sương khó chịu quay mặt đi, thanh chóng dụi mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Như vậy không giống!”
Mặc Tu Nhân bất lực nói: “Thật ra đều giống nhau thôi, An Tử Kiện đã phát điên, lúc đó ai cũng không biết!”
Bạch Cẩm Sương Không nói chuyện, Mặc Tu Nhân dừng lại, nói: “Bây giờ đừng nghĩ những chuyện khác, đối phương là nhắm vào em, sĩ quan Trương khẳng định sẽ hỏi những chuyện liên quan đến em, em có thể nói cho anh ta biết chuyện của Thượng Vân Dương, đến lúc đó, anh sẽ nhanh chóng điều tra, tiếp cận hai hướng, rất nhanh sẽ tìm được người đứng sau, nếu không, anh thật lo lắng cho an toàn của em!” Bạch Cẩm Sương mím môi gật đầu.
Sau khi thẩm vấn kết thúc, cuối cùng Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cũng biết chân tướng.
An Tử Kiện thấy không thể giết được Bạch Cẩm Sương, chỉ có thể nói ra toàn bộ chân tướng.
Thì ra, năm nay bố anh ta khám ra bị bệnh ung thư, điều kiện gia đình khó khăn, bị căn bệnh như vậy, đơn giản là phá hủy sự bình yên của gia đình.
An Tử Kiện tuy học tập không tốt, đã bỏ học lúc đang học cấp hai, nhưng người thân và hàng xóm đều khen anh ta hiểu thảo, vì muốn trị bệnh cho bố, mà anh ta làm rất nhiều công việc, một ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng.
Đó là một thanh niên có vẻ ngày gầy gò, lại dùng đôi vai của mình gánh vác cả gia đình.
Nhưng tin dữ lại ập đến, sau lần hóa trị đầu tiên, bố anh ta không kiểm soát được bệnh tình mà tình trạng càng nghiêm trọng hơn.
Số tiền trị bệnh quá lớn, đã đè bẹp chàng trai trẻ này. Vào lúc này, có người khi giúp người gặp nạn, cho anh ta một cơ hội, chỉ cần hôm nay đặt một cuộn dây muỗi điện vào phòng, thì sẽ cho anh ta ba trăm triệu.
Đối phương đã hứa, sẽ hack máy giám sát khi anh ta vào phòng để cuộn dây muỗi điện, cho nên anh ta mới không quá lo lắng.
Đương nhiên, ba trăm triệu này cũng không lấy được dễ như vậy, là dựa vào việc hi sinh tánh mạng của người khác.
Đối phương nói rõ, chỉ cần bọn họ xác nhận được Bạch Cẩm Sương đã chết, thì tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của An Tử Kiện.
Nhưng An Tử Kiện lại không ngờ, cuối cùng người chết lại không phải là Bạch Cẩm Sương.
Anh ta không chỉ không giết được Bạch Cẩm Sương, mà còn trở thành tội phạm giết người, quan trọng hơn là nếu anh ta chết, thì trong nhà sẽ không còn người trụ cột, bệnh của bố càng thêm tuyệt vọng, bố mẹ anh ta cũng không thể sống được nữa.
Anh ta nghe thấy bạn của Bạch Cẩm Sương có thể khôi phục máy giám sát, thì rất hoảng hốt.
Đến lúc đó, anh ta sẽ bị tra ra là kẻ giết người, không có tiền bồi thường, không có luật sư bào chữa, thì nhất định sẽ phải đền mạng.
Anh ta chết không đáng tiếc, nhưng bố mẹ anh phải làm sao.
Trong quá trình sĩ quan thẩm vấn, anh ta luôn nghĩ, cuối cùng lựa chọn mạo hiểm như vậy.
Chỉ cần anh ta giết được Bạch Cẩm Sương, cho dù là ở trước mặt mọi người, chỉ cần Bạch Cẩm Sương chết, thì đối phương cũng cho anh tiền, đến lúc đó, cho dù anh ta chết, bố cũng có tiền chữa bệnh.
Đối với anh ta mà nói, như vậy là đủ rồi! Cho nên cuối cùng mới có thể hoảng sợ chọn con đường này, ra tay với Bạch Cẩm Sương.