Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế thôi mà quan hệ giữa Lưu Chí Kiên và Tề Bạch Mai lại tốt như vậy!
Trong lòng anh ta cảm thấy buồn bực bứt rứt không thôi!
Tề Bạch Mai lặng lẽ nâng cằm, nhìn thẳng Vân Thành Nam nói: “Viện trưởng Vân như vậy mà không thể coi là hùng hổ gây sự sao? Bác sĩ ở bệnh viện các anh đi ra đi vào nhiều như vậy, trên. đường gặp được người quen thì không thể đi ngay được đúng không nào?”
Vân Thành Nam ngẩn người nhìn Tề Bạch Mai: “Tôi chưa từng nói những lời như vậy cơ mà!”
Thái độ của Tề Bạch Mai có chút khiêu khích: “Thế nhưng trong mắt tôi biểu hiện của anh đã viết rõ ràng như thế đấy!”
Lưu Chí Kiên hơi bất lực: “Im lặng nào, cô đừng nói như vậy với viện trưởng chứ!”
Lưu Chí Kiên biết rằng trước đây Tề Bạch Mai thích Vân Thành Nam rất nhiều, nhưng vì dạo này Tế Bạch Mai còn không chủ động theo đuổi Vân Thành Nam nữa nên anh ta cảm thấy mình có cơ hội theo đuổi Tề Bạch Mai, cho nên đã chủ động tiếp cận và cũng muốn làm bạn với Tề Bạch Mai.
Tuy nhiên, trước đây đến giờ anh ta không bao giờ có ý định đắc tội với Vân Thành Nam!
Dù sao anh ta cũng là một chàng trai ở vùng quê, bây giờ đang ở trong bệnh viện, anh ta cũng phải lựa lời mà nói chuyện với Vân Thành Nam.
Tề Bạch Mai nghe Lưu Chí Kiên nói như vậy thì không khỏi nhíu mày: “Tôi đang đòi lại công bằng cho anh đấy. Nếu như anh thích bị ngược đãi như thế... vậy thì bỏ đi!”.
Lưu Chí Kiên nghe vậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Ý của tôi không phải như vậy! Bạch Mai, cô cũng biết mà, tôi...”
Sắc mặt Vân Thành Nam u ám chưa từng thấy, dường như là không thể nghe nổi nữa, trực tiếp cắt ngang lời nói của Lưu Chí Kiên: “Bác sĩ Lưu tự do kết bạn, cho đến bây giờ tôi chưa từng có ý định sẽ xen vào chuyện của anh ta, Tề Bạch Mai, cô đừng nghĩ nhiều!” truy cập tamlinh247. com để ủng hộ team mình nhé.
Anh ta nói xong, quay đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cầm Sương, tôi đi trước đây, mọi người cứ thong thả dùng bữa!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu cứng ngắc. Vân Thành Nam cùng một nhóm bác sĩ đi khỏi đây.
Lưu Chí Kiên thoạt nhìn có chút xấu hổ, Bạch Cẩm Sương nói: “Bác sĩ Lưu, chúng tôi đều đi ô tô đến đây, anh không cần phải đưa chúng tôi về đâu. Anh mau chóng trở lại bệnh viện làm việc đi!”
Lưu Chí Kiên cảm kích quay sang nhìn Bạch Cẩm Sương: “Vậy thì được rồi!”
Vừa nói anh ta vừa nhìn Tề Bạch Mai, giọng điệu có phần nịnh nọt, nói: “Bạch Mai, lát nữa tan làm tôi sẽ qua đó tìm cô!”
Tề Bạch Mai nhìn anh ta một cái, ừ một tiếng, lúc này Lưu Chí Kiên xoay người rời đi.
Lúc này chỉ còn lại ba người nhóm Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư hai mắt nhìn nhau.
Thành thật mà nói, phản ứng của Vân Thành Nam khiến cho Bạch Cẩm Sương không thể đoán được!
Cô lặng lẽ quan sát Tề Bạch Mai: “Bạch Mai, cậu có chắc là Vân Thành Nam với cậu không còn gì nữa không?”
Tề Bạch Mai nghe vậy thì có vẻ hơi cáu kỉnh, ngẩng đầu lườm Bạch Cẩm Sương: “Cậu cho rằng vừa rồi anh ta hành xử như vậy là có ý gì nữa sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, cô gái ngốc nghếch này có thể không biết rằng hành vi vừa rồi của Vân Thành Nam dường như là đang ghen rồi!
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương không chắc ý đồ của Vân Thành Nam thế nào, cô thoáng nhìn Tề Bạch Mai một cái, mở miệng nói: “Vậy thì cậu và bác sĩ Lưu có chuyện gì vậy?”
Tề Bạch Mai cau mày: “Tớ không biết nữa, hình như... dạo gần đây, có đôi lúc sau khi tan làm anh ấy sẽ tìm đến chỗ tớ!”.
Bạch Cẩm Sương bất lực, lắc đầu: “Anh ấy thích cậu rồi, tớ không tin là cậu không nhận ra!”
Tề Bạch Mai phụng phịu: “Ô, tớ đương nhiên là nhận ra chứ, dù sao cũng không phải ai cũng giống như Vấn Thành Nam, người ta dịu dàng điềm đạm như vậy, ai giống như anh ta, cứ đơ như một khúc gỗ!”
Khóe miệng Bạch Cẩm Sương giật giật hai lần: “Ừm, cậu cứ coi như tớ chưa hỏi đi nhé, tới chỉ muốn nói là vừa rồi bác sĩ Lưu có bề mặt thể nào, cậu nói đỡ cho anh ta không có gì là lạ, nhưng Vân Thành Nam là cấp trên của anh ta, anh ta không thể để ông cấp trên của mình bẽ mặt được, đây là đạo đức nghề nghiệp... tối thiểu đấy!”
Tề Bạch Mai chép chép miệng, vẫn còn cãi ngang như cua: “Ôi thế cơ à, tớ đã đi làm bao giờ đâu mà biết đạo đức nghề nghiệp kia là cái gì cơ chứ!”
Bạch Cẩm Sương cạn lời, chỉ cảm thấy “ngứa răng”: “Bởi vì thế nên cậu hãnh diện là cậu chưa từng đi làm có phải không?”
Khi Tề Bạch Mai nghe vậy, tâm trạng tồi tệ của cô ấy cũng khá lên đôi chút, ngẩng đầu lên liếc Bạch Cẩm Sương: “Đúng vậy, tớ cảm thấy rất vinh dự đấy, thế nào!”
Bạch Cẩm Sương tức đến mức phì cười: “Thôi đi, cậu muốn yêu đương kiểu gì thì tùy cậu, tới chỉ sợ tâm trạng cậu không tốt, sợ cậu tức đến mức nghẹn chết, cho nên mới trêu cậu hai ba câu, ai biết đâu cậu lại lươn lẹo như thế!”
Tề Bạch Mai hơi ngượng ngùng: “Tớ nào có như vậy chứ, chỉ là tớ không quen bộ dạng kiểu như vậy của Vân Thành Nam! Rõ ràng anh ta cố ý nhắm vào Lưu Chí Kiên, à mà còn nữa, tớ cũng nhận ra được tình cảm của Lưu Chí Kiên dành cho tớ, cho nên dạo gần đây, tớ đã cố gắng giữ khoảng cách với anh ta rồi cơ mà!”
Lâm Kim Thư chen vào một câu: “Cậu thế mà vẫn có thể thấy được Vân Thành Nam đang cổ ý nhằm vào Lưu Chí Kiên đấy!”
Tề Bạch Mai bĩu môi: “Tớ đâu có mù đâu, ai mà biết anh ta lại có thói xấu như vậy!”
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư: “...”
Bạch Cẩm Sương VỖ VỖ vai Lâm Kim Thư: “Quên đi, đừng phí lời giải thích với cậu ấy nữa, có một số người thoạt nhìn tưởng rất thông minh, nhưng thật ra đầu óc chỉ bé bằng trái nho, chúng ta có nói thế nào đi chăng nữa thì cậu ấy cũng chẳng hiểu được đâu!”
Lâm Kim Thư gật đầu: “Có lý lắm!”
Tề Bạch Mai oán hận nói: “Tớ cảm giác như các cậu đang đá xéo tớ đấy nhé!”
Bạch Cẩm Sương: “Cậu nghĩ nhiều rồi, bọn tớ không có đá xéo cậu, bọn tớ chỉ là đang nói sự thật mà thôi!”
Tề Bạch Mai: “..”
Bạch Cẩm Sương mặc kệ vẻ mặt u ám không thốt được lên lời của Tề Bạch Mai, nói: “Cơm thì cũng đã ăn xong rồi, chúng ta mau trở về đi, hôm nay tớ muốn về sớm một chút!”
Sau khi biết rằng chính Mặc Tu Nhân là người đã cứu cô khi cô rơi xuống nước vào năm thứ nhất đại học, cô bây giờ rất nóng lòng muốn gặp Mặc Tu Nhận ngay lập tức.
Tề Bạch Mai chép chép miệng, nghĩ đến Vân Thành Nam, trong lòng vẫn không khỏi chán nản: “Vậy thì đi thôi nào!”
Khi cả ba về mỗi người một nơi, Bạch Cẩm Sương vẫn cực kỳ chân thành khuyên Tề Bạch Mai: “Bạch Mai, chuyện tình cảm của cậu tớ không có ý xen vào, nhưng có một số chuyện cậu phải suy nghĩ thật kỹ có biết chưa, nhưng mà tớ phải nhắc cậu một câu thế này, đừng để vì chuyện của cậu mà khiến cho bác sĩ Lưu gây sự với viện trưởng Vân! Cậu hiểu không?”
Tề Bạch Mai ngơ ngác nhìn Bạch Cẩm Sương, lắc đầu: “Tớ không hiểu!”
Lâm Kim Thư đành phải giúp Bạch Cẩm Sương giải thích: “Nếu Lưu Chí Kiên động đến Vân Thành Nam, vì cậu mà từ bỏ tương lại sự nghiệp của chính mình, kết quả cuối cùng là sau này cậu ở bên Vân Thành Nam, nhưng đối với bác sĩ Lưu mà nói là hủy hoại cả tình yêu và sự nghiệp của anh ấy. Nếu như vậy, cậu có thấy day dứt ân hận không!”.
Tề Bạch Mai cau mày: “Từng câu từng chữ các cậu nói tớ đều hiểu được, thế nhưng tớ nghĩ mãi vẫn không hiểu, Vân Thành Nam không thích tớ, làm sao về sau tớ với anh ta có thể bên nhau được chứ? Còn về Lưu Chí Kiên, tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ khiến anh ấy đắc tội với Vân Thành Nam cả!”
Bạch Cẩm Sương im lặng nhìn Tề Bạch Mai, thành thật mà nói, cô rất muốn mổ cái đầu của Tề Bạch Mai ra xem ở trong có phải óc bã đậu không!
Mà nói thật thì cô ấy không biết chính xác Vân Thành Nam đang nghĩ gì, nhưng nhìn tình cảnh của Tề Bạch Mai, cô gái ngốc nghếch này dường như vẫn chưa thể thông não được, sợ lại chẳng nhìn ra được gì.
Bạch Cẩm Sương tức giận lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tuy rằng tớ không tin bộ não của cậu nhưng bác sĩ Lưu và viện trưởng Vân đều là người trưởng thành cả rồi, họ nên chịu trách nhiệm về mọi hành vi của mình, tớ cũng không muốn nói nhiều nữa!”
Tề Bạch Mai lại phụng phịu, có chút không vui: “Tớ cũng là người trưởng thành mà!”
Bạch Cẩm Sương: “Ha ha!”
Lâm Kim Thư VỖ VỖ vai Tề Bạch Mai, nhìn cô ta, nói một câu: “Rồi sẽ có một ngày nào đó cậu sẽ đợi được người đàn ông thực sự thuộc về cậu thôi!”
Tề Bạch Mai: "..”
Cô ta còn chưa kịp hoàn hồn lại thì Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đã lên xe đi mất rồi.
Tề Bạch Mai nhảy dựng lên: “Lâm Kim Thư, cậu mau xuống đây cho tớ, cậu nói như vậy là có ý gì, tớ thiếu đàn ông đến như vậy à, tớ không phải là người như vậy biết chưa!”
Kết quả là vừa dứt lời, cô ta đã nhìn thấy vô số cặp mắt nhìn mình chằm chằm trong bãi đậu xe.
Mặt Tề Bạch Mai lập tức đỏ bừng lên, cô ấy nhanh chóng mở cửa xe, mau mau nhảy lên xe chuồn mất!