Khi Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như vậy thì chỉ có thể thở dài lần nữa, cô yên lặng dựa vào sô pha, không nói một lời nào cả.
Mặc Tu Nhân liền dang tay ôm cô vào lòng: “Trong cái đầu nhỏ bé của em cứ suy nghĩ nhiều chuyện như vậy làm gì chứ. Xe đến chân núi ắt có đường ra. Đây không phải là những điều em. nên lo lắng. Điều mà em phải làm bây giờ là chuẩn bị tốt cho giải thi đấu quốc tế kia kìa”
Nghe vậy, đôi mắt của Bạch Cẩm Sương sáng rực lên: “Bây giờ em... có thể sao?”
Mặc Tu Nhân mỉm cười hôn cô một cái: “Đương nhiên, cục cưng của anh là giỏi nhất. Hãy tự tin lên. Công ty đã tạo đà cho em rồi. Em chỉ cần vẽ tốt bản thảo thiết kế và tích lũy thêm kinh nghiệm, vậy là đủ rồi.”
Bạch Cẩm Sương nói chuyện với Mặc Tu Nhân vài câu và tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Bệnh viện Vân Đức.
Cảnh Hạo Đông bước ra khỏi thang máy, vẻ mặt của anh ta u ám và toàn thân như được phủ một lớp băng giá.
Anh ta bước nhanh về phía phòng bệnh của Lâm Thanh Tuấn, có điều khi sắp tới cửa phòng bệnh thì tốc độ của anh ta lại chậm lại.
Hai tay của anh ta đang buông thõng liền nắm lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Cuối cùng, anh ta vẫn cương quyết bước tới cửa phòng bệnh.
Tuy nhiên, khi anh ta đến cửa phòng bệnh thì lập tức sững sờ.
Anh ta nhìn thấy Lâm Kim Thư ngồi ở bên giường bệnh, đang dịu dàng nói chuyện với Lâm Thanh Tuấn.
Rõ ràng vào ngày thường Lâm Kim Thư là một người lạnh lùng, nhưng bây giờ biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy lại rất quan tâm đến Lâm Thanh Tuấn và dịu dàng hơn bao giờ hết.
Cảnh Hạo Đông cảm thấy chua xót trong lòng.
Về việc Lâm Thanh Tuấn đã tỉnh lại thì Cảnh Hạo Đông đã nghe Mặc Tu Nhân nói lại từ lâu, nhưng bây giờ anh ta chắc chắn rằng Lâm Thanh Tuấn không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nên anh ta mới dám xuất hiện ở đây. Anh ta thực sự rất quan tâm đến cảm nhận của Lâm Kim Thư như thế nào.
Cảnh Hạo Đông đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của cô y tá: “Chào anh, anh tới đây thăm bệnh à? Sao anh lại đứng ở cửa mà không vào?”
Nghe vậy, Lâm Kim Thư đang ở trong phòng liền ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt cô ấy đã nhìn thấy gương mặt của Cảnh Hạo Đông từ cửa sổ nhỏ phía trước hiện ra.
Cảnh Hạo Đông có muốn tránh thì đã quá muộn.
Anh ta đành mở cửa và thấp thỏm không yên nhìn Lâm Kim Thư, cuối cùng anh ta liếc nhìn Lâm Thanh Tuấn với vẻ áy náy. Khó khăn lắm anh ta mới mở miệng nói, mà lời nói còn không được trôi chảy cho lắm: “Lâm Thanh Tuấn... bây giờ anh không sao chứ?”
Lâm Thanh Tuấn đang nằm trên giường bệnh với hai chân và tay đắp đầy thạch cao, còn trên mặt thì quấn bằng trắng xóa.
Anh ta cười một cách yếu ớt: “Không sao, không chết được đâu.”
Khi Cánh Hạo Đông nghe thấy điều này, ánh mắt của anh ta chớp chớp và trái tim anh ta cảm thấy chua xót.
Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh tới đây làm gì vậy?”
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy mặt mày của cô ấy như vậy thì hơi run rẩy: “Kim Thư..”
Lâm Kim Thư vẫn lạnh lùng, chờ đợi những lời tiếp theo của anh ta.
Cảnh Hạo Đông đành thở dài: “Anh muốn đến thăm Lâm Thanh Tuấn, nhân tiện... nói với em mấy câu”
Lâm Kim Thư nghe vậy liền đứng dậy nói với cô y tá: “Cô giúp Lâm Thanh Tuấn thay chai dung dịch. Tôi phải ra ngoài trước một lát”
Cô y tá nhỏ không nhận ra được bầu không khí kỳ lạ giữa ba người này nên chỉ gật đầu rồi bắt đầu làm việc.
Lâm Kim Thư bước ra ngoài mà vẫn không hề thay đổi sắc mặt, Cảnh Hạo Đông liếc mắt nhìn Lâm Thanh Tuấn rồi lập tức xoay người đi theo ra ngoài.
Đến cuối hành lang, Lâm Kim Thư dừng lại rồi quay đầu nhìn Cảnh Hạo Đông: “Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy hả? Bây giờ Lâm Thanh Tuấn vừa mới khỏe lại, không nên để anh ấy phải chịu đả kích”
Cảnh Hạo Đông nghe vậy thì trong lòng càng đau khổ hơn nữa, anh ta gật đầu lia lịa: “Anh biết, anh chỉ là tới thăm anh ta thôi mà. Anh không hề muốn kích động đến anh ta”.
Lâm Kim Thư khẽ nhíu mày: “Bây giờ đã thăm xong rồi, anh còn có chuyện gì không?”
Cảnh Hạo Đông chưa bao giờ đau khổ và bối rối như vậy. Bất giác anh ta cảm thấy dường như Lâm Kim Thư đã dần rời xa anh ta.
Trong lúc nhất thời anh ta không kiềm chế được cảm xúc liền nói: “Em có biết đêm đó Bạch Cẩm Sương gọi em đến làm gì không?”
Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Kim Thư trở nên lạnh lẽo đến thấu xương: “Cảnh Hạo Đông, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cảnh Hạo Đông vừa hụt hẫng vừa hoảng hốt: “Anh biết lần này Lâm Thanh Tuấn xảy ra chuyện không may đều có liên quan đến anh. Anh có lỗi với anh ta, nhưng anh vẫn muốn em biết rằng anh... Ngày hôm đó anh muốn tỏ tình với em”
Khi Lâm Kim Thư nghe vậy, vẻ mặt tức giận của cô ấy hơi giật mình.
Cảnh Hạo Đông vội vàng nói tiếp: “Tối hôm đó anh đã chuẩn bị rất nhiều hoa hồng cùng với vệ sĩ của anh đặt quảng cáo trên màn hình lớn ở quảng trường. Anh cũng chuẩn bị pháo hoa, anh...”
Lâm Kim Thư nhắm mắt lại và ngắt lời anh ta: “Đủ rồi, bây giờ anh nói những điều đó còn có ích lợi gì chứ?”
Đột nhiên đôi mắt của Cảnh Hạo Đông đỏ hoe lên: “Kim Thư, anh muốn nói với em rằng chuyện của Lâm Thanh Tuấn không phải là anh cố ý đâu. Em có thể cho anh thêm một cơ hội không. Anh rất thích em, thật sự rất thích em. Anh chưa bao giờ thích ai đó nhiều như vậy. Em có thể đồng ý với anh được không, hãy qua lại với anh đi. Hãy cho anh một cơ hội nữa, nhất anh sẽ đối xử với em tốt hơn gấp bội”.
Lâm Kim Thư cắn chặt môi, mãi một lúc lâu sau cô ấy mới mở mắt ra. Trong khóe mắt của cô ấy hơi ươn ướt: “Cảnh Hạo Đông, đã quá muộn rồi. Anh có quá nhiều người tình cũ, tôi thật sự không thể chấp nhận được chuyện như vậy nữa. Ngoài ra, thật sự chúng ta cũng không thích nhau nhiều như vậy lắm đâu. Cứ như vậy đi”
Lâm Kim Thư nói xong liền xoay người đi về phía phòng bệnh. Cô ấy đã dứt khoát đoạn tuyệt với Cảnh Hạo Đông, nhìn bóng dáng của cô ấy đã tuyệt tình đến mức cực điểm rồi.
Những giọt nước mắt của Cảnh Hạo Đông thi nhau lăn xuống: “Kim Thư, không phải là anh không thích em nhiều như vậy. Thực sự anh thích em rất nhiều. Anh thực sự rất thích em, anh thích đến mức có thể đánh mất bản thân mình”
Đáng tiếc là Lâm Kim Thư vẫn không hề quay đầu nhìn lại.
Trước đây Cảnh Hạo Đông tự do tự tại, lưu luyến bụi hoa. Anh ta chưa bao giờ nghĩ có ngày lại cảm thấy đau khổ vì một người phụ nữ như vậy.
Làm sao trái tim của một người có thể đau đớn đến mức này chứ? Giống như bị vỡ tan tành, toàn thân đã không còn là của chính mình nữa.
Cảnh Hạo Đông đau đớn cúi xuống và ôm đầu tuyệt vọng như một con dã thú đã mất đi một người bạn đồng hành khác.
Chỉ khác là người anh ta thích vẫn ở đó.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này...
Giữa trưa, Tần Vô Đoạn nhận được điện thoại của Tổng Ngọc Tiên: “Vô Đoan, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”
Tần Vô Đoan nghĩ có lẽ tối hôm qua Tổng Ngọc Tiên nghe thấy Tống Đình Nguyên đã tìm được con gái ruột nên tâm trạng của cô ta không vui. Anh ấy bèn gật đầu: “Được rồi, cô gửi địa điểm cho tôi đi. Lát tôi sẽ qua sau”
Khi Tần Vô Đoạn đến Tây Minh Vũ thì anh ấy thấy Tống Ngọc Tiên đang ngồi thất thần trong
một lô ghế.
Tần Vô Đoạn ngồi xuống, gọi món rồi nhìn cô ta: “Cô vẫn ổn chứ?”
Sau nhiều năm Tần Vô Đoạn quen biết Tống Ngọc Tiên, bây giờ anh ấy nhìn thấy cô ta như thế này thì cũng không nỡ bỏ mặc.
Khi Tống Ngọc Tiên nghe thấy điều này, cô ta ngây người nhìn anh ấy: “Anh vẫn còn quan tâm đến em sao?”
Tần Vô Đoan nhíu mày: “Nếu cô nhìn mọi vấn đề với tư tưởng bình thường thì tôi vẫn sẽ coi cô như một người bạn”
Tống Ngọc Tiên cười mỉa mai: “Vậy còn chuyện kết hôn thì sao? Chúng ta đã đính hôn nhiều năm rồi đúng không?”
Tần Vô Đoan nghe đến đây thì vẻ mặt cứng đơ ra: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô chuyện kết hôn”
Vẻ mặt của Tống Ngọc Tiên càng thêm giễu cợt: “Cho dù bây giờ Bạch Cẩm Sương là em dâu của anh, anh vẫn thích cô ta sao?”
Tần Vô Đoan nhíu mày: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi đã quyết định buông bỏ mọi tình cảm trước đây và làm lại từ đầu”
Đôi mắt của Tổng Ngọc Tiên ươn ướt: “Nếu anh đã quyết định buông bỏ cô ta, vậy tại sao anh lại không thể chấp nhận em?”
Thái độ của Tần Vô Đoan rất nghiêm túc, anh ấy vẫn khăng khăng nói: “Bởi vì tôi không thích cô
."