Bà xưa nay không phải là một người không nói lý như vậy, nhưng chỉ vì Bạch Cẩm Sương, chính bà cũng cảm thấy mình cũng không giống mình nữa rồi.
Sống sờ sờ là một bà mẹ chồng ác độc trong tiểu thuyết ngôn tình.
Mặc Tố Nhiên khổ sở day day mắt, bà cũng không muốn như vậy, hai đứa con trai, không có một đứa nào hiểu bà. Chờ đến lúc chúng nó làm cha làm mẹ thì sẽ hiểu nỗi lòng của bậc làm cha làm mẹ.
Mặc Tu Nhân về đến công ty đã thấy Triệu Văn Vương đã gửi đoạn video theo dõi từ camera quán cà phê đến hòm thư của anh.
Mặc Tu Nhân mặt không có biểu cảm gì mà xem hết, nếu không phải vì bàn tay buông ở một bên năm thành nắm đấm, sợ rằng không ai biết được biến động cảm xúc trong lòng anh.
Tuy Mặc Tu Nhân không nghe rõ được những người trong video nói những gì, nhưng căn cứ vào thần sắc và biến hóa cảm xúc của bọn họ vẫn có thể đoán ra một ít.
Xem đến đoạn Bạch Cẩm Sương bị hắt nước, biểu cảm của Mặc Tu Nhân u ám tới cực điểm.
Anh muốn giết chết cái người phụ nữ tên Tôn Vân Phi này! Chưa bao giờ muốn đến như vậy!
Anh sẽ không để Bạch Cẩm Sương cứ như vậy mà chịu nỗi ấm ức này.
Mặc Tu Nhân xem xong video, nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu mới cầm lấy điện thoại gọi điện cho Tần Vô Đoạn.
Giữa trưa Tần Vô Đoạn về ngôi nhà của nhà họ Tần, hiện tại anh ấy đã bắt tay tiếp quản phần lớn việc làm ăn của nhà họ Tần, nhưng chỉ cần một ngày anh ấy chưa tiếp quản hoàn toàn thì Tần Hạo sẽ không lui về. Buổi trưa hôm nay về nhà chính là để bàn bạc về công việc với Tần Hạo.
Anh ấy mới vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Tần Hạo đã nhận được cuộc gọi của Mặc Tu Nhân.
“Anh nói hết tất cả chuyện trước đây với Cẩm Sương cho mẹ nghe rồi à?” Mặc Tu Nhân bình tĩnh hỏi.
Giọng nói của anh nghe như không có cảm xúc gì hết, nhưng thân là anh trai ruột của anh, Tần Vô Đoạn cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ của anh.
Đôi mắt anh ấy lập lòe: “Chuyện không phải như em nghĩ”
Giọng nói của Mặc Tu Nhận ngay lập tức lạnh xuống: “Không phải như em nghĩ, vậy thì là thế nào?”.
Tần Vô Đoan đứng bên cạnh cửa sổ, bình tĩnh mở miệng nói: “Là anh nói chuyện với Tổng
Ngọc Tiên bị mẹ nghe thấy. Anh đã giải thích cho bà nghe rất nhiều lần rằng lúc anh quen Cẩm Sương cô ấy còn chưa quen biết em, lúc em kết hôn với cô ấy thì cô ấy cũng không biết anh là anh trai em, nh... cái gì nên nói anh đều nói hết rồi!”
Mặc Tu Nhân lạnh giọng: “Anh nói chuyện với Tổng Ngọc Tiên thì không biết để ý thời gian địa điểm à? Anh có biết một câu của mấy người tạo nên ảnh hưởng to lớn thế nào với Cẩm Sương không?”
Giọng nói của Tần Vô Đoạn lập tức sốt ruột hơn: “Lời này của em là có ý gì?”
Mặc Tu Nhân tựa vào ghế làm việc, nhắm mắt: “Mẹ hết nói bóng nói gió lại nói thẳng, đều là muốn em ly hôn với Cẩm Sương, anh dám nói là không phải vì anh à?”
Sắc mặt của Tân Vô Đoan hơi biến thành xanh mét: “Anh không ngờ sẽ như vậy?
“Việc mà anh không ngờ được còn nhiều lắm, hôm nay mẹ đến công ty em!” Nghĩ đến thái độ hiện giờ của Mặc Tổ Nhiên với Bạch Cẩm Sương, tâm trạng của Mặc Tu Nhân cực kỳ không tốt.
Tần Vô Đoan im lặng hai giây: “Anh biết rồi, việc làm công tác tư tưởng bên mẹ cứ để cho anh, em cứ sống thật tốt với Cẩm Sương là được.”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là như vậy!”
Cúp điện thoại, một mình Mặc Tu Nhân ngồi một lúc lâu cảm xúc mới bình thường trở lại, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân: “Cục cưng, ăn cơm rồi chứ? Anh đến tìm em”
Bạch Cẩm Sương: “À, em vừa mới ăn xong, không phải anh còn có việc hả? Sao tự dưng lại muốn đến tìm em, anh đang ở đâu vậy?”
Mặc Tu Nhân: “Anh ở trong văn phòng, xử lý xong hết mọi việc rồi, muốn gặp em.”
Bạch Cẩm Sương: “Anh không cần đến tìm em đâu, em đến luôn văn phòng của anh nhé!” Mặc Tu Nhân: “Vợ anh tốt thật!”
Bạch Cẩm Sương: “Bớt sến súa đi!”
Lúc Bạch Cẩm Sương đến văn phòng của Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân đang ngồi đang ngồi ngây người trên ghế.
Bạch Cẩm Sương vòng qua bàn làm việc, vừa mới đi đến bên cạnh anh.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân duỗi tay, một phát ôm trọn Bạch Cẩm Sương vào lòng.
Bạch Cẩm Sương không nhịn được hô lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”.
Mặc Tu Nhân ôm siết Bạch Cẩm Sương vào trong lòng thật chặt, cái trán áp vào cổ cô: “Không làm gì hết, chỉ là muốn ôm ôm em vậy thôi.”
Bạch Cẩm Sương duỗi tay đẩy đẩy vai anh: “Anh làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ, nhìn anh lạ lắm á”
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương có hơi chặt, như thể muốn khám cô vào trong người mình vậy.
Anh rầu rĩ nói: “Anh không sao hết, người xảy ra chuyện không phải là anh!”
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Vậy thì ai là người xảy ra chuyện?”
Mặc Tu Nhân ngước mắt, đau lòng mà nhìn Bạch Cẩm Sương, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô: “Đồ ngốc, em nói xem người xảy ra chuyện là ai?”
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, nháy mắt hiểu ra: “Việc buổi sáng anh biết hết rồi hả?”
Mặc Tụ Nhân trầm giọng: “Vợ ơi, ôm ôm”
Bạch Cẩm Sương không kiềm được mà bật cười: “Việc đó cũng không có gì hết, em không thấy ấm ức, sao anh thế mà còn thấy ấm ức trước cả em thế?”
Giống như một đứa trẻ con đang nhõng nhẽo vậy.
Nhưng mà, cái lẽ là lẽ như thế, nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn vươn tay, ôm lấy Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân trầm giọng, nói: “Nhìn em phải chịu thiệt thòi, trong lòng anh không vui.”
Bạch Cẩm Sương thở dài: “Cũng không có thiệt thòi cái gì, chọc em tức giận thật lên thật thì em cũng không phải dễ bắt nạt đầu!”
Mặc Tu Nhân nghe thấy thế, cười nhẹ một tiếng: “Cũng phải, vợ anh trước giờ đều không phải dễ bắt nạt, nhưng mà..”.
Mặc Tu Nhân dừng lại, đột nhiên im bặt.
Bạch Cẩm Sương rũ mắt: “Làm sao thế? Nhưng mà cái gì?”
Mặc Tu Nhân im lặng nhìn Bạch Cẩm Sương: “Nhưng mà, chuyện của nhà họ Vũ, anh sẽ không để yên như vậy đâu!”
Bạch Cẩm Sương thế mà không ngăn cản anh, cô chỉ chớp chớp mắt: “Vậy anh muốn làm thế nào?”
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân lập lòe: “Dù sao cũng sẽ không làm hại đến cậu em, còn những người khác, anh nể mặt không nổi!”
Nói đến đây, Bạch Cẩm Sương lại nói: “Vừa hay, em cũng đang muốn với anh. Anh sa thải anh họ em đi, anh ấy ở công ty quá kiêu ngạo, ảnh hưởng rất xấu!”
Mặc Tu Nhân vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Cẩm Sương: “Cục cưng à, sao em lại biết nghĩ cho anh như thế chứ!”
Bặc Cẩm Sương mỉm cười: “Bởi vì em và anh mới là người một nhà mà”
Những lời này của Bạch Cẩm Sương lập tức khiến Mặc Tụ Nhân vui vẻ, giọng nói của anh khàn khàn: “Cục cưng, anh muốn em”.
Bạch Cẩm Sương vừa nghe cái giọng này của anh đã biết ngay anh đang không đúng, cô đỏ mặt vội đẩy Mặc Tu Nhân ra: “Anh đừng làm bậy, đây là văn phòng đó!”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Ừm, không làm bậy, chỉ hôn hôn thôi”.
Khi Mặc Tố Nhiên về đến nhà đã thấy Tân Vô Đoan đang đứng cạnh cửa sổ ở hành lang tầng hai, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà màn này ở trong mắt Mặc Tố Nhiên, không khác nào Tần Vô Đoan đang vì Bạch Cẩm Sương mà thấy cô đơn buồn bã, bà thân là mẹ của anh ấy, thật sự rất đau lòng.
Bà mới bước đi về phía trước hai bước, Tần Vô Đoan đột nhiên xoay người lại nhìn bà.
Bước chân của Mặc Tổ Nhiên khựng lại theo bản năng: “Vô Đoan!”
Đôi mắt của Tần Vô Đoạn lập lòe: “Mẹ, mẹ lại đi gây khó dễ cho Cẩm Sương nữa à?”
Mặc Tổ Nhiên sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại lời này của Tần Vô Đoan là có ý gì: “Cái gì là “lại” cơ? Vô Đoan, trong lòng con mẹ là loại người này sao?”.
Tần Vô Đoan không có biểu cảm gì trên mặt: “Ý nghĩa của “lại” rất đơn giản, lần trước ở tiệc nhận thân của nhà họ Tổng mẹ đã cố ý làm Cầm Sương khó xử, dùng thái độ không tốt cư xử với cô ấy. Mẹ Cẩm Sương qua đời sớm, bố lại không yêu thương, cô ấy còn nhạy cảm hơn những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ làm như vậy cô ấy tất nhiên có thể cảm nhận được. Hôm nay mẹ lại đến công ty của Tu Nhân, mẹ đừng bảo với con là hôm nay mẹ đi chuyến này không liên quan đến Cẩm Sương! Còn về mẹ là người ra sao, đương nhiên là con hiểu rõ. Mẹ rất yêu con và Tu Nhân nên mới phản đối Cẩm Sương đến như vậy, mẹ làm ra việc gì con cũng không thấy kỳ lạ, nhưng mà, con cảm thấy mẹ không nên làm như vậy.”