Chương 825: Một điệu nhảy đáng kinh ngạc
Quả nhiên, Bạch Cẩm Sương mới vừa nói xong, Hứa Phồn Tinh với vẻ mặt thẹn thùng đứng trước mặt hai người họ, nhẹ nhàng nói: “Anh Mặc, tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?”
Mặc Tu Nhân giật mình, theo bản năng quay sang nhìn phản ứng của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt vô cảm của Bạch Cẩm Sương khiến người ta không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Hứa Phồn Tinh thấy Mặc Tu Nhân không có chút phản ứng nào, cánh tay đang duỗi ra có chút ngại ngùng, cô ấy lại lên tiếng thêm lần nữa: “Anh Mặc!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân đang hướng về Bạch Cẩm Sương, sau đó mới quay sang nhìn Hứa Phồn Tinh một cái, khuôn mặt vô cảm: “Tôi không biết khiêu vũ!”
Hứa Phồn Tinh nhanh miệng đáp lại: “Không sao cả, tôi có thể dạy anh, trước kia tôi từng đoạt giải quán quân khiêu vũ toàn quốc!
Mặc Tu Nhân lạnh lùng trả lời: “Nhưng đáng tiếc là tôi lại không hề muốn học
Hứa Phồn Tinh cần môi, nhìn anh có chút uất ức. Sau khi Mặc Tu Nhân trả lời câu hỏi, anh hoàn toàn phớt lờ cô ấy và coi cô ấy như không khí.
Thành thật mà nói, nếu không phải bữa tiệc khiêu vũ của người khác tổ chức, anh thậm chí sẽ còn quan tâm đến những người như Hứa Phồn Tinh, dù sao trong mắt anh cũng chỉ có Bạch Cẩm Sương.
Hứa Phồn Tinh đau khổ, cuối cùng chịu đựng những ánh mắt khinh bỉ chung quanh, đỏ mắt rời đi.
Bạch Cẩm Sương ghé sát bên tai Mặc Tu Nhân, cố ý trêu chọc: “Tổng giám đốc Mặc... Anh hành động như vậy với một người con gái, thật sự không có một chút phong độ nào!”
Biểu cảm Mặc Tu Nhân có chút tà ác, anh nói nhỏ: “Ở trong mắt anh, trên thế giới này, ngoại trừ Bạch Cẩm Sương, những người khác, những người phụ nữ khác... Anh đều không nhìn thấy!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, đúng là cái gì cũng có thể nói ra.
Lúc này, cô lại nghe Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Với lại phong độ là gì vậy? Có thể ăn được không?”
Anh có thể nếm thử xem!
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân lại nói: “Đợi lát nữa muốn cùng anh nhảy một điệu không?”
Bạch Cẩm Sương hỏi lại: “Không phải là anh không biết nhảy sao?”
Mặc Tu Nhân cười: “Nhảy với em, tự nhiên anh lại biết “Nhưng em không biết.” Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt.
Mặc Tu Nhân nheo mắt, biểu cảm vô cùng vui vẻ: “Để anh dạy em!”
Bạch Cẩm Sương nhấp môi, do dự nói: "À... Cái này.” Hôm nay cô đến đây, nhưng cô lại không có ý định khiêu vũ.
Kết quả là cô còn chưa kịp từ chối, Mặc Tu Nhân đột nhiên đứng dậy, làm động tác mời khiêu vũ: “Cô Bạch, cô có vui lòng nhảy cùng tôi một điều không!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, cô nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Mặc Tu Nhân, giống như muốn hút người ta vào.
Trái tim khẽ run lên, tình cảm nhanh hơn lý trí một bước: “Được!”
Nói xong, cô mới định thần lại, cô vừa nói cái gì cũng không nhớ nữa, nhìn vẻ mặt vui đùa của Mặc Tu Nhân cô lập tức hiểu rằng 80% là Mặc Tu Nhân cố ý.
Mặc dù không muốn đứng dậy, nhưng những người xung quanh vừa rồi cũng đã nghe cô nói đồng ý, nếu cô từ chối, chẳng những Mặc Tu Nhân mất mặt, mà cô còn trở thành người lật lọng trong mắt người khác.
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một chút, vui vẻ đứng dậy, đặt tay lên lòng bàn tay của Mặc Tu Nhân, hai người theo tiếng nhạc, từ từ đi vào sân nhảy. Mặc Tu Nhân từ chối Hứa Phồn Tinh, cô ấy quay trở lại chỗ ngôi của mình, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Kết quả sau khi ngồi xuống không bao lâu, cô ấy đã nghe thấy xung quanh có tiếng thì thào thốt lên, Hứa Phòn Tinh cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn qua đã thấy hai người trên sàn nhảy, bọn họ rất xuất sắc, họ dường như tỏa sáng khắp nơi, thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong bữa tiệc khiêu vũ,
Sắc mặt Hứa Phồn Tinh đột nhiên trở nên khó chịu, không phải Mặc Tu Nhân nói anh ấy không thể khiêu vũ sao? Tại sao bây giờ anh ấy lại nhảy với Bạch Cẩm Sương?
Vậy thì cô ấy là gì? Vừa rồi cô ấy bị từ chối, rất nhiều người đã nhìn thấy, chuyện này sẽ trở thành một trò cười! Hứa Phồn Tinh đỏ mắt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người trên sàn nhảy, vẻ mặt u ám đáng sợ.
Đột nhiên, không biết cô ấy nghĩ gì, bước nhanh về phía góc sảnh, nơi đang phát nhạc và có bộ chỉnh âm thanh.
DJ Tiểu Ngô vừa thấy Hứa Phồn Tinh đến, anh ta ngay lập tức mỉm cười và gật đầu với cô ấy, Hứa Phồn Tinh ở trên du thuyền, vẫn luôn đi theo sau Thẩm Đinh Nhiên, mọi người đều biết Hứa Phồn Tinh là em họ của Thẩm Đinh Nhiên.
Nhân viên trên du thuyền đều biết Thẩm Đinh Nhiên là chủ của du thuyền này, cho nên đối với em họ của chủ du thuyền, Hứa Phồn Tinh, mọi người cũng có phần nể nang.
Hứa Phồn Tinh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhìn DJ Tiểu Ngô, hạ giọng: “Tiểu Ngô, anh có thấy không? Người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đỏ trên sàn nhảy là bạn tốt của chị họ tôi, muốn khiêu vũ với cấp độ khó hơn, đợi lát nữa anh điều chỉnh âm thanh, âm thanh biến hóa nhanh chậm, để tặng cho cô ấy, được không?”
Tiểu Ngô sững sờ, không ngờ lại có người thích thế này, trong trường hợp này, người nhảy phải theo kịp nhịp điệu, nếu không, nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm, âm nhạc lúc cao lúc thấp, người bình thường chắc chắn không thể bắt được nhịp điệu, đuổi kịp âm nhạc, tương đối là khó khăn.
Nhưng Tiểu Ngô thấy Hứa Phồn Tinh dùng vẻ mặt thành khẩn cầu xin, anh ta cần mỗi rồi gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Sau khi Tiểu Ngô đồng ý, Hứa Phồn Tinh mới cảm thấy sự tức giận trong lòng giảm đi một ít, cô ấy cũng không tin Bạch Cẩm Sương có thể điều khiển được điệu nhạc và vũ đạo khó như vậy, đến lúc đó xem ai mới là người mất mặt
Về phần Mặc Tu Nhân...Cô ấy chỉ muốn cho Mặc Tu Nhân nhìn xem, bạn nhảy mà anh chọn không tốt!
Rõ ràng trước đây anh đã đích thân giúp đỡ cô ấy và mỉm cười với cô ấy, trong lòng chắc hẳn rất thích cô ấy, tại sao đột nhiên nhảy với cùng Bạch Cẩm Sương nhưng lại từ chối lời mời khiêu vũ của cô ấy, Hứa Phồn Tinh khẳng định là Bạch Cẩm Sương đã dùng cách gì đó để gạ gẫm anh!
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân quá chói mắt, ngay khi bước vào sàn nhảy, mọi người xung quanh đã cùng nhau dừng lại, ra khỏi sàn nhảy và vô thức nhìn bước nhảy liền mạch của họ.
Trên sàn nhảy càng ngày càng ít người, lúc này đột nhiên chuyển giai điệu, tiết tấu đột nhiên thay đổi, âm nhạc tiếp tục nổi lên, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nhìn nhau mỉm cười, đồng thời tăng tốc, không chỉ theo kịp tốc độ của nhạc, hơn nữa bước nhảy của đôi bàn chân càng lúc càng nhanh, khiến người xem hoa mắt.
Bạch Cẩm Sương mặc trang phục màu đỏ, như ngọn lửa rực rỡ, thiêu đốt trái tim của mọi người, để lại trong lòng mọi người một cảm giác ấn tượng.
Âm nhạc đang lên đến cực độ, và những bước nhảy của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương có vẻ càng ngày càng dữ dội và bốc lửa.
Nó giống như một ngọn lửa, càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ, chỉ khi bùng cháy đến cực điểm, âm nhạc đột ngột dừng lại...đột nhiên trở thành một giai điệu chậm rãi.
Ngoại trừ Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, trên sàn nhảy đã lâu không có ai, hai người đều được mọi người vây quanh, nhìn hai người bằng ánh mắt như thiêu đốt.
Tiếng nhạc bỗng trở nên chậm rãi, bước nhảy của Mặc Tu Nhân cùng Bạch Cẩm Sương cũng chậm lại, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười, nhưng động tác của họ lại cực kỳ ăn ý, thong thả mà triền miên, giống như là hoa hồng đang từ từ nở rộ, không dồn dập vội vã nhưng lại khiến người ta thích thú.
Kết thúc khúc nhạc này, Mặc Tu Nhân ôm lấy eo Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương cúi người về phía sau và ôm lấy cổ Mặc Tu Nhân, chiếc váy dạ hội rực lửa bay lên như một quả cầu lửa, bắt mắt, làm chấn động tất cả mọi thứ.
Chờ đến lúc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân rời khỏi sân nhảy, lúc này mọi người mới phản ứng lại, không hẹn mà cùng nhau vỗ tay tán thưởng.