"Làm sao tôi biết lời của cô nói là thật hay giả?”
"Không phải rất đơn giản sao, ông không dám đắc tội với Mặc Tu Nhân, tính kế xử lí một nhà thiết kế nhỏ bé không phải là quá hợp lí à, cứ thử đi, thử xem cô ta quan trọng với Mặc Tu Nhân đến mức nào?!”
"Vậy sao cô lại tử tế nói tin tức này cho tôi thế?”
"Đương nhiên là vì... yêu mà không đạt được! Tôi thích Mặc Tu Nhân, thành phố Trà Giang này chẳng mấy ai biết việc này, đáng tiếc, tôi thích anh ta như thể, anh ta lại đi đuổi theo một người đàn bà khác, đến ngày sinh nhật của tôi, đều vì người phụ nữ kia mà bị hủy hoại! Tôi hận! Tôi hận không thể băm vằm con người đó ra thành nghìn vạn mảnh..”
"Đàn bà các người thật lắm chuyện, đúng rồi, người phụ nữ kia tên là gì?” "Bạch, Cẩm, Sương.."
Cảnh Như Yến sắc mặt cực tệ, cô ta nhìn chằm chằm vào Thiện Lỗi: "Ông còn ghi âm lại, bỉ ổi!" Khi cô ta nghe thấy nói có đoạn ghi âm trong điện thoại của Thiện Lỗi, cô ta vẫn còn không mấy lo sợ, nhưng lại không ngờ rằng, ông ta lại thật sự ghi âm lại những gì cô đã nói!
Thiện Lỗi cười nhạt: "Sao tôi so được với cô, mượn dao giết người, muốn mượn tay tôi để báo thù tình địch, còn còn chối gì nữa! Ông đây lần này chịu thiệt dưới tay Sở Tuấn Thịnh, thù oán lần này kết thúc ở đây luôn đi!”
Tính là đã trả hết, nói cho cùng, tất cả mọi chuyện đều là do Mặc Tu Nhân, nếu như làm hắn ta đền bù được chút gì đó thì ông đây không nuốt được cục tức này, nếu cô không muốn tôi gửi ngay đoạn ghi âm này cho mặc Tu Nhân thì ngoan ngoan nghe theo sự sắp xếp của tôi!" Cảnh Như Yến vật vã điên cuồng: "Đây chỉ là những câu nói trên bàn rượu, Mặc Tu Nhân sao có thể tin chứ!” Thiện Lỗi cười nhẹ, châm biếm nhìn về phía cô ta: "Thật không? Vậy chúng ta thử xem!” Cả người Cảnh Như Yến run rẩy, nhớ đến kết cục của ba người Cận Thần Huy, cô ta nắm chặt hai tay, mặt cắt không còn giọt máu.
Cô ta nghĩ rất lâu rồi cuối cùng trầm mặc mở miệng nói chuyện: "Ông muốn tôi làm gì?” "Rất đơn giản thôi, nghe nói cô có quan hệ với Cảnh Hạo Đông, mà mối quan hệ cũng không tệ, Cảnh Hạo Đông cũng không phòng bị gì cô, cô chỉ cân giúp tôi... Nét cười trong ánh mắt của Thiện Lỗi ngày càng đáng sợ.
Cảnh Như Yến nghe xong những lời nói của Thiện Lỗi, trừng mắt nhìn ông ta: "Không được! Tôi không thể làm thế được, bọn họ mà biết sẽ không bỏ qua cho tôi đâu!” "Vậy bây giờ tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này cho Mặc Tu Nhân, cô có muốn cá cược với tôi kết quả của cô sẽ thảm như nào không?” Thiện Lỗi lạnh mặt cười, vết sẹo trên trán của ông ta càng làm cô ta sởn tóc gáy.
Cảnh Như Yến mặt mày biến sắc, tâm trạng mất khống chế: "Kết quả của hai việc này có khác gì nhau không?” Mắt của Thiện Lỗi lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: "Cô ngu thật đấy, cô không biết tìm người chết thay sao?” Với năng lực như thế này, chẳng trách Mặc Tu Nhân không thèm liếc mắt đến! Môi của Cảnh Như Yến run rẩy, cô ta chỉ biết nhìn chằm chằm Thiện Lỗi mà không nói lời nào.
Thiện Lỗi cười châm biếm, trong lời nói chất đầy sự khinh bỉ dè bỉu: "Chẳng trách mà Mặc Tu Nhân không thêm để ý đến cô, với năng lực này của cô không bằng nổi một phần của Bạch Cấm Sương, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng muốn quan tâm cô làm gì!” Cảnh Như Yến đã bị khích động thành công, cả người cô ta như run lên, giọng nói chứa đầy sự giận dữ: "Ông câm miệng lại cho tôi!" "À.."
Thiện Lỗi vẫn giữ nụ cười châm biếm khinh miệt: "Tôi câm mồm lại rồi cũng không xóa bỏ được sự thật này!" Cảnh Như Yến bị chọc điên nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con người trước mắt, nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Thiện Lỗi không quan tâm đến tâm trạng của cô ta hiện tại ra sao, ngữ khí nhẹ nhàng: "Cô cũng không cần quá khích động, bây giờ không phải là lúc cô hơn thua với Bạch Cẩm Sương, cô bây giờ phải thắng Bạch Cẩm Sương, nếu đoạn ghi âm này bị phơi bày trước mặt Mặc Tu Nhân, sự độc ác của cô cũng không giấu nổi nữa, thử hỏi, liệu Mặc Tu Nhân có còn bị cám dỗ bởi một người phụ nữ có trái tim độc ác thâm trầm như cô nữa không?” "Đàn ông ý, lúc nào cũng chỉ thích những người phụ nữ đơn thuần lương thiện thôi, nhưng cô lại giả dối như thế này, tôi có thể hứa với cô, chỉ cần cô giúp tôi lần này, tôi sẽ xóa đoạn ghi âm này đi! Cô nghĩ sao?” Thiện Lỗi từ từ tiêm nhiễm dụ dỗ Cảnh Như Yến. Khuôn mặt của Cảnh Như Yến hiện rõ sự hoảng loạn và đấu tranh.
Cô ta nghĩ đến những sự quan tâm của Mặc Tu Nhân đối với Bạch Cẩm Sương, nhớ đến nhưng mong muốn bao nhiêu năm qua của bản thân mình. Mắt cô ta đỏ lên, nhìn chằm chằm Thiện Lỗi, rồi đau khổ nhắm nghiền hai mắt: "Được! Tôi đồng ý!” Lúc đó, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đấy mở. Sắc mặt Cảnh Như Yến lúc này trắng bệch, đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Thiện Lỗi.