Khi cô nói chuyện đều mang một chút giọng điệu làm nũng, nhưng đáng tiếc là chính cô cũng không hay biết.
Mộ Dung Dịch liếc cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Không phải bởi vì không có phòng bị, mà là bởi vì phản ứng quá chậm!" Bạch Cẩm Sương khóe miệng nhếch lên: "Hừ, là em phản ứng chậm, anh thì hay rồi!" Mặc Tu Nhân nhướng mày liếc cô một cái: "Anh sao mà hay được, khi nào thì em thêm anh vào Zalo?" Bạch Cẩm Sương quay lại nhìn anh hung dữ: "Anh có biết là em đã xóa anh không?” Mặc Tu Nhân tức giận khẽ hừ một tiếng: "Anh sẽ gửi lại lời mời kết bạn cho em!" Bạch Cẩm Sương chột dạ trừng mắt nhìn: "Vậy thì để em thêm vào!" Mặc Tu Nhân nghe cô vậy, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nghĩ đến chuyện trong trường quay, anh nhịn không được nhắc nhở Bạch Cẩm Sương: “Dù sau này có xảy ra chuyện gì, em cũng không thể coi thường.”
“Hơn nữa, hôm nay em cùng Doãn Nhược Liên xảy ra xung đột, không phải ở bên ngoài, mà là trong trường quay! Mọi người ký tên thỏa thuận giữ bí mật, không dám làm loạn gì. Nhưng em không nhận ra lúc đó cô ta không có gì sợ hãi sao? "
Bạch Cấm Sương đảo mắt nói: "Em không để ý đến cô ta có sợ hãi hay không nhưng em thực sự cảm thấy cô ta vênh váo, lên mặt nói ba cô ta là Doãn Văn Bác!”
Mặc Tu Nhân vừa khởi động xe, nghe được những lời này, trên mặt thoáng qua một tia u ám: "Doãn Văn Bình, quả nhiên là một nhân vật hung ác không dễ đối phó!"
Bạch Cẩm Sương hờ hững nhún vai, thái độ có chút giống Sở Tuấn Thịnh: “Hiện tại em ăn no rồi, cả nhà đều không đói, em sợ anh tai"
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân đột nhiên đen lại: "Anh nghĩ em ở cùng Sở Tuấn Thịnh lâu rồi. Học cái gì tốt thì không học, học anh ta giả ngu!" Bạch Cẩm Sương lè lưỡi, hôm nay Mặc Tu Nhân đã giúp cô, cô không nên làm anh tức giận. Cô nhìn Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt, bộ dạng tinh nghịch: "Em biết rồi, anh yên tâm. Sau này nếu em có gặp người nổi tiếng, em nhất định sẽ đề phòng chiêu thức đó! Trước khi những người đó hành động, em sẽ đánh qục bọn họ" Mặc Tu Nhân nghe nói thế, anh vừa tức vừa buồn cười.
Anh dở khóc dở cười nhìn Bạch Cẩm Sương: "Em thật biết nắm trọng điểm!" Cả hai đều không nhắc đến nụ hôn bốc đồng đêm qua, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, Mặc Tu Nhân biết trong lúc đó bọn họ không giống nhau. Anh dường như đã tìm ra cách, lặng lẽ mở cửa trái tim của Bạch Cẩm Sương, mở ra một khe hở nhỏ. Buổi chiều. Bạch Cẩm Sương có chút buồn ngủ, giống như con sâu ngủ, ngồi trước bàn làm việc gục lên gục xuống.
Ngay khi cô gân như đập đầu xuống bàn, Vân Yến đột nhiên đánh thức cô: "Cẩm Sương, có người đến!"
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lăng Như Yến lắc mông, nở nụ cười chào hỏi: "Chào cô, cô đến đây để đặt hàng làm riêng đúng không? Tôi là nhà thiết kế trang sức của trang sức đá quý Hoàng Thụy, Lăng Như Yến!"
Bạch Cẩm Sương thấy rõ người đến là ai, liên ra hiệu cho Vân Yến đừng nói, cô như có điều gì suy nghĩ đưa tay chống trán xem cuộc vui. Người tới không phải ai khác, chính là vị hôn thê của Tăng Vỹ mà cô đã nhìn thấy trong bữa tiệc thương nghiệp tối hôm qua. Khi đó, Bạch Cẩm Sương có thể thấy rằng cô ta là một người đanh đá, mạnh mẽ, thẳng thắn.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, Lăng Như Yến muốn có được thương vụ này, có chút khó khăn! Lăng Như Yến muốn chèn ép cô, nhưng cô ta không ngẫm lại với tính tình thất thường của bản thân sao có thể làm hài lòng khách hàng.
Bạch Cấm Sương vừa nghĩ như vậy, chợt cô nghe thấy tiếng cười chế nhạo: "Lăng Như Yến? Cái quái gì vậy? Cô đến từ trường đại học hạng chín nào ra bày đặt làm nhà thiết kế?” “Trước khi đến đây rõ ràng tôi đã hẹn trước.
Tôi tìm tiểu Tống Chí Nam và Bạch Cẩm Sương làm đơn hàng đặt riêng. Cô là cây hành nào? Đây là cách Hoàng Thụy đối xử khách hàng đó hả? " Tê Bạch Mai vốn không phải là người vô lý. Chỉ tiếc thái độ tối qua của Mặc Tu Nhân đã xúc phạm cô ta một cách nghiêm trọng! Hơn nữa, rõ ràng cô ta đã hẹn trước, nhưng lại tìm một nhà thiết kế không có danh tiếng đến tiếp cô, cô ta không tức điên thì mới là lại Bạch Cẩm Sương cũng sững sờ khi nghe lời này của Tê Bạch Mai, xoay người nhìn Vân Yến. Vân Yến vội vàng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Tớ không biết? Có lẽ là hẹn vào lúc sáng.
Lúc đó tớ không có ở đó, không biết ai đã trả lời cuộc gọi!" Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Lăng Như Yến không nén được tươi cười, đột nhiên hiếu ra. Lăng Như Yến muốn lừa Tê Bạch Mai, rồi sau đó giải thích tình hình nhưng không nghĩ rằng đối phương là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát.
Cô có chút cười trên nỗi đau của người khác. Sắc mặt của Lăng Như Yến thay đổi liên tục, cô ta nghe được tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế đang cười trộm. Rốt cuộc, cô ta không nhịn được nữa, tức giận quay đầu nhìn về phía Bạch Cấm Sương: "Bạch Cẩm Sương, sáng nay tôi trả lời điện thoại giúp cô.
Khách hàng đến rồi, sao cô không ra tiếp đãi khách?" Bạch Cẩm Sương cong môi, nhẹ nói: "Ồ, phải không? Cảm ơn cô!" Lăng Như Yến tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, oán giận trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, xoay người trở về chỗ ngồi của mình. Bạch Cẩm Sương đứng dậy, mỉm cười đi về phía Tê Bạch Mai. Tê Bạch Mai sững sờ, cô ta nhìn chăm chăm Bạch Cẩm Sương. Vẻ mặt thay đổi liên tục.
Có đánh chết cô ta cũng không ngờ rằng bạn gái tối qua của Mặc Tu Nhân lại là Bạch Cẩm Sương. Cô ta vừa mới nói là đến tìm Bạch Cẩm Sương thiết kế, hiện tại đối ý, sợ răng sẽ bị cười chết mất! Cô ta nghiêm mặt, tức giận nhìn chăm chăm Bạch Cẩm Sương không lên tiếng.
Bạch Cấm Sương biết chắc hẳn tâm trạng của Tê Bạch Mai đang khó chịu, cô cười tủm tỉm nói: "Chúng ta đến phòng khách được không?" Tê Bạch Mai trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, sau đó xoay người đi tới phòng khách.
Vừa bước vào phòng khách, Tê Bạch Mai liên quay lại nhìn Bạch Cẩm Sương, khuôn mặt nhỏ nhãn của cô ta khó chịu muốn chết, giọng điệu càng gay gắt hơn: "Cô là Bạch Cẩm Sương?"
Bạch Cấm Sương gật đầu: "Là tôi!"
Tê Bạch Mai phẫn nộ: "Tôi còn tưởng rằng, cô không biết Mục Tu Nhân dân đâu ra một người bạn gái!" Bạch Cẩm Sương bật cười: "Giờ thì biết rồi!" Bạch Cẩm Sương không tức giận, lời Tê Bạch Mai nói giống như đánh vào bông gòn, cực kỳ không nhiệt tình! Cô ta nhìn chăm chăm Bạch Cẩm Sương: "Cô không tức giận sao?" Bạch Cẩm Sương nở nụ cười: "Sao lại tức giận, tôi không có xúc phạm cô, cô cũng không có xúc phạm tôi.
Giọng điệu của cô không tốt là vì tống giám đốc Mặc. Tôi cũng không để ý" Tê Bạch Mai thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sô pha: "Thật nhàm chán! Quên đi, để tôi xem qua bản thiết kế của cô trước địU Bạch Cẩm Sương gật đầu, đưa ra bản thiết kế trong tay.
Tê Bạch Mai lật vài trang, ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: "Không nghĩ tới cô thật sự có tài, tôi còn cho rằng bọn họ thổi phồng lên!” Bạch Cẩm Sương bật cười: "Nếu không có thực tài, chỉ dựa vào những lời thổi phông mà đạt được thành công, cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi!” Tê Bạch Mai gật đầu đồng ý: "Cô nói cũng có lý! Không ngờ... cô không giống những gì tôi nghĩ!" Bạch Cẩm Sương cười không nói gì. Tê Bạch Mai đặt bản thiết kế lên bàn: "Tôi đã quyết định, đó là cô. Không lâu nữa tôi sẽ đính hôn. Tôi muốn đặt một bộ trang sức cho riêng mình. Cô cho tôi xem trước bản thiết kế, chỉ cần đẹp là được.
Yêu cầu không nhiều lắm!” Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Chỉ có một yêu câu này?" Tê Bạch Mai chớp mắt: “Đúng vậy, chỉ là một yêu câu này thôi. Sau này nếu có thêm yêu cầu, tôi sẽ nói chỉ tiết cho cô!" Bạch Cấm Sương gật đầu, hai người nhanh chóng ký hợp đồng.
Tê Bạch Mai cũng là một người thân kì, cô ta cầm hợp đồng quạt gió mấy cái, nhịn không được cảm thán: "Có vẻ như hôm nay tôi lại bỏ tiền ra để mua một sự cô đơn khác!" Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: "Không phải là đặt đồ trang sức sao? Tại sao lại thành cô đơn?” Tê Bạch Mai sắc mặt sáng ngời, có chút phô trương, nhếch miệng: "Nhìn vẻ mặt của cô chỉ có buồn chán, cũng không tính là cô đơn!" Bạch Cấm Sương hoàn toàn thuyết phục, năng lực giải thích này cô muốn qùy!