Sau đó, cô nhìn về phía Tần Minh Huyền: "Bông Vải,con phải luôn nhớ ơn cứu mạng của chú lạ mặt này đó, con hiểu không?"
Tần Minh Huyền vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: "Con hiểu rồi thưa mẹ, giọt nước ân tình cũng coi như bảo đáp bằng cả suối nguồn mà, ân cứu mạng thì luôn phải nhớ trong lòng để lấy thân báo đáp người ta!"
Bạch Cẩm Sương khuôn mặt thanh tú co quắp: "Ai nói cho con biết đều này thế?"
Tần Minh Huyền chớp chớp đôi mắt: "Mẹ dạy con mà!"
Bạch Cẩm Sương nhìn trời không nói nên lời: "Xem ra mẹ phải báo danh cho con càng sớm càng tốt mới được, để con đi học hành cẩn thận lại tiếng phổ thông đầy sự uyên thâm của đất nước ta!"
Tần Minh Huyền liếc nhìn Đàm Phi Vũ, nói nhỏ: "Chú Đàm, con có nói nhầm cái gì không?"
Đàm Phi Vũ cười tủm tỉm: "Lấy thân báo đáp, là chỉ người nam nữ tuổi tác tương đương nhau, sau khi cứu đối phương, thì họ sẽ ở bên người cứu mình trả ơn bằng cả quãng đời còn lại, thì mới dùng câu như lúc nãy con nói!" Tần Minh Huyền xấu hổ, tuy rằng còn nhỏ, Đàm Phi Vũ lại nói thẳng thắn như vậy, làm sao có thể không hiểu được chứ.
Cậu bé ngượng chín cả mặt: "Mẹ ơi, con phải học hành chăm chỉ và con sẽ không bao giờ đùa như vậy nữa đâu!"
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc và ngoan ngoãn của cậu bé, Bạch Cẩm Sương cảm thấy trong lòng một đống rối rắm như tơ vò: "Mà này, mẹ còn chưa hỏi con, hôm nay con vô tình bị ngã vào bụi hoa sao?" Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Minh Huyền có chút tối sầm: "Không phải ạ, con bị người khác đẩy vào!"
Bạch Cẩm Sương vốn tưởng rằng chính là Tần Minh Huyền vô tình ngã vào bụi hoa, hiện tại nghe được Tần Minh Huyền nói lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ai đẩy con ngã vào?"
Tần Minh Huyền nói với Bạch Cẩm Sương chính xác những gì đã xảy ra ở Bách Hoa Lâm: "Có thằng nhóc nào đấy mặc áo hoodie, bộ dạng dương dương tự đắc hơn người chỉ vào mũi con mắng suốt, con không thèm để ý lời nó nói, nó liền...
Bạch Cẩm Sương hai tay run lên khi nghe thấy quá trình lúc đó, làm sao lại có một đứa trẻ kiêu ngạo như vậy.
Hơn nữa, nghe Tần Minh Huyền miêu tả, đối phương cũng tầm tuổi như thằng bé, học ở đâu ra tật xấu như vậy, cha mẹ thằng bé đó giáo dục con mình như thế nào vậy chứ?
Nghĩ đến đây Bạch Cẩm Sương tức giận quay đầu nhìn Đàm Phi Vũ: "Chuyện này em có biết không?"
Đàm Phi Vũ ngẩn người lắc đầu: "Lúc đó em không có ở đó. Lúc em đi qua, Bông Vải đã thở không ra hơi, gần như hôn mê rồi!" Bạch Cẩm Sương tức giận siết chặt hai tay vào nhau: "Đi kiểm tra xem nhà thằng bé đó có xuất thân lai lịch như thế nào. Dù chúng ta không phải người danh cao vọng trọng, nhưng chị cũng không cho phép người khác tùy tiện bắt nạt con mình. Nếu không phải là tại thằng bé đó, Bông Vải ngày hôm nay cũng không có khả năng đột nhiên phát bệnh được!"
Khi Bạch Cẩm Sương nghĩ về đứa trẻ đó, cô liền cảm thấy rằng hành vi của đối phương thật sự quá là đáng ghét.
Tuy nhiên, điều đáng ghét hơn cả là người lớn nhà đó có thể giáo dục đứa trẻ theo cách này, vậy thì cũng có nghĩa là họ không phải người tốt gì cho cam!
Đàm Phi Vũ thấy Bạch Cẩm Sương rất tức giận, vội vàng nói: "Để em dựa vào quan hệ nhờ người đi kiểm tra, camera giám sát du khách ra vào của Bách Hoa Lâm hôm nay, em sẽ kiểm tra một lượt, chắc chắn có thể tra ra thân phận có đứa bé đó!"
Bạch Cẩm Sương ừ một tiếng đồng ý, sau đó không nói thêm gì nữa.
Buổi tối hôm đó, Tần Minh Huyền xuất viện.
Khi Bạch Cẩm Sương đưa cậu bé về chỗ ở mới, Annie đến và đưa cho Bạch Cẩm Sương một bản sơ yếu lý lịch của người được tuyển vào chiều nay.
Trên mỗi bản sơ yếu lý lịch, ấn tượng đầu tiên của Annie về người này đều được viết và những điều trong sơ yếu lý lịch là sự thật, hay những điều đó là phóng đại, v.v.
Bạch Cẩm Sương ném sơ yếu lý lịch lên bàn trong phòng làm việc, trò chuyện với Annie về kế hoạch phát triển gần đây của studio, và dự định sẽ đợi xem lý lịch của những người này vào buổi tối. Hai người bàn tán xôn xao, Annie nói: "Nhân tiện, Cẩm Sương, trưa nay tôi nhận được lời mời từ người phụ trách studio của chúng ta làm giám khảo cuộc thi trang sức Thế Kỷ. Cô có thời gian không a?"
Bạch Cẩm Sương sững sờ, cô lẩm bẩm một mình: "Cuộc thi trang sức Thế Kỷ, sao nghe quen quen nhỉ."
Bạch Cẩm Sương bị mất trí nhớ có chọn lọc, quên đi những người liên quan đến Tần Vô Đoan, và thậm chí tất cả những chuyện với Mặc Tu Nhân. Chuyện cô đã từng tham dự cuộc thi trang sức Thế Kỷ, sớm cũng đã quên sạch sẽ không còn gì rồi.
Annie giải thích: "Giữa cuộc thi trang sức Thế Kỷ và cuộc thi trang sức Thế Giới chỉ khác nhau có một chữ thôi. Cuộc thi trang sức Thế Giới diễn ra trên toàn thế giới. Tuy nhiên, cuộc thi trang sức Thế Kỷ là sự kiện trang sức lớn nhất ở nước Hòa và cũng là tấm vé tham dự cuộc thi trang sức Thế Giới. Vì vậy, chuyện cô đã từng nghe qua và thấy quen tại là điều bình thường thôi!"
Nghe vậy Bạch Cẩm Sương mới hiểu rõ: "Thì ra là như vậy, vậy cô thấy thế nào?"
Annie nói: "Tôi nghĩ cô nên đi tham gia!"
Bạch Cẩm Sương cười khúc khích: "Tại sao không phải là cô đi?"
Annie hơi lúng túng: "Khi đến đây, chúng ta không mang theo ai. Giờ chỉ có hai chúng ta thôi. Tôi đã kiểm tra một lượt rồi, trợ lí như tôi, thì không có tư cách làm giảm khảo cuộc thi trang sức lớn đầu. Vậy nên tôi nghĩ cô nên đi qua đó tham gia, cũng coi như là vì nhà thiết kế trang sức của chúng ta tạo danh tiếng!"
Bạch Cẩm Sương cười thầm: "Cô nghĩ cũng lâu dài thật đấy!" Annie có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ nói thật thôi mà, về lâu về dài thì không nghĩ nhiều đến!"
Bạch Cẩm Sương im lặng một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm: "Cô nói đúng, tôi thực sự phải đi một mình, nhưng tôi sẽ bỏ qua với tư cách là người đứng đầu Trang sức đá quý của Tư Huyền. Đừng để người khác biết rằng tôi là nhà thiết kế của Tư Huyền. Nếu không thì...có thể có nhiều lời mời hơn trong tương lai đấy, điều này sẽ gây phiền nhiễu! "
Nghe đến đây, Annie liền gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ không nói cho ai biết!"
Dù sao thì, ngoài cô ấy ra, studio đều là những người mới, và không ai biết thân phận thực sự của Bạch Cẩm Sương!
Bạch Cẩm Sương liếc cô ấy một cái: "Hôm nay vừa xuống máy bay, bận cả buổi chiều rồi. Mau chóng về nghỉ ngơi đi! Hôm nay để tôi xem qua sơ yếu lý lịch của những người được tuyển dụng!"
Annie gật đầu: "Được rồi, nhân tiện tôi sẽ quay về trả lời cuộc thi trang sức Thế Kỷ cô sẽ chấp nhận làm giảm khảo!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu và nhìn Annie đi ra ngoài.
Cô cũng không đứng dậy để tiến Annie đi, tầng này phía bắc chỉ có bốn hộ, ba hộ còn lại đều bị Đàm Phi Vũ thuê lại hết rồi.
Nhà bên cạnh là Annie, hộ ở phía trước là Đàm Phi Vũ, Bạch Cẩm Sương đối với việc này khá hài lòng, nếu có vấn đề gì thì thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau hơn.
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương đến studio làm việc, rất nhiều người được tuyển ngày hôm qua đã bắt đầu nhận nhiệm vụ đi làm rồi. Những người thuộc Trang sức đá quý Tư Huyền luôn được hướng đến chất lượng hơn là số lượng, nếu đúng là người phù hợp, Bạch Cẩm Sương sẽ ở lại và giảng dạy. Sau cùng thì, chất lượng của thiết kế do studio của họ sản xuất phải được đảm bảo. Còn đối với người không phù hợp, Bạch Cẩm Sương sẽ bỏ đi ngay sau thời gian thử việc.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn những nhân viên mới nhiệt tình và quay trở lại văn phòng của mình.
Vừa bước vào, Annie đã gõ cửa bước vào: "Cẩm Sương, ngày hôm qua có ba công ty ngỏ ý hợp tác. Hôm nay tôi đã hẹn gặp. Họ muốn gặp người phụ trách của studio nói chuyện, cô đi hay là tôi đi đây?"
Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên: "Để tôi đi đi, dù sao thì, đây là lần đầu tiên studio chúng ta hợp tác ở thành phố Trà Giang mà, công việc quan trọng! Phải chọn một hướng tốt cho công ty mình!"
Annie gật đầu tán thành, đặt lên bàn của Bạch Cẩm Sương một ít thông tin: "Đây là thông tin của ba công ty đến đây hôm nay. Mời cô tìm hiểu trước ạ!"
Bạch Cẩm Sương nhận lấy thông tin, gật đầu, Annie đóng cửa đi ra ngoài.
Khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy công ty đầu tiên, sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi.