Chương 870: Đừng làm gì cả, càng giúp chỉ càng thêm phiền thôi
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói vậy thì đôi mắt lập tức sáng lên. Cô đột nhiên nhớ tới lời nói của Mặc Tu Nhân trước kia: "Trước kia anh từng nói... Muốn đưa em về nhà anh để gặp bố mẹ phải không?"
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Ừm, anh trai anh cũng sẽ trở về, anh ấy còn dẫn cả em gái anh ở thôn Đại Loan về nữa!" Bạch Cẩm Sương đã hiểu: "Vậy đi thôi, vừa đúng lúc...
Để bố mẹ anh gặp Bông Vải, để thằng bé nhận ra người thân của mình!"
Mặc Tu Nhân nâng tay lên, khẽ nhéo vào vành tai của Bạch Cẩm Sương: "Anh cũng nghĩ vậy! Ngày mai trong nhà có tổ chức tiệc đêm để tuyên bố chuyện anh trai anh sẽ trở thành con nuôi của nhà họ Tần, để Bông Vải làm quen với người nhà trước!"
Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu, bỏ tay của Mặc Tu Nhân đang đặt trên vành tai của cô ra: "Em biết rồi, đừng có cấu vành tai của em, không vui đâu!"
Mặc Tu Nhân cười nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, chơi như vậy đúng là chẳng có chút thù vị gì cả!" Anh nói xong, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, sau đó dùng răng cần nhẹ một chút.
Bạch Cẩm Sương nhất thời cứng đờ người, chỉ cảm thấy vành tai ứa máu, nửa khuôn mặt đều đỏ ửng, cơ thể lại cảm thấy một cảm giác như tê dại.
Cô cố nén giọng nói: "Mặc Tu Nhân, anh đủ rồi đấy!" Mặc Tu Nhân cười nói: "Được rồi, giờ thì đủ rồi. Chỉ là anh nhớ em quá thôi, thông cảm cho anh một chút đi mà!"
Bạch Cẩm Sương: "..."
Vậy ai sẽ là người thông cảm cho cô. Cô còn đang rửa rau, không thể nào hiểu được con người chuyên môn trêu chọc đùa giỡn như vậy.
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào nữa, cánh tay ôm vòng eo thon gọn của cô có chút căng thẳng, anh thủ thỉ vài câu: "Sao eo em lại gầy như thế này, hai ngày nay có phải em ăn cơm không ngon không? Hay là do... nhớ anh quá sao?"
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không biết nói gì, cô bỏ đồ ăn xuống rồi cố gắng giãy giụa khỏi vòng ngực anh, vẻ mặt khó hiểu đến mức chỉ một từ thì khó mà tả hết được: "Anh nói đi... Bây giờ anh không thể làm bất cứ chuyện gì, rốt cuộc anh đang hành hạ em hay hành hạ chính mình vậy hả?"
Mặc Tu Nhân nghe cô nói vậy thì sững sờ, nhất thời cúi đầu cười thành tiếng: "Em yêu, sao em lại đáng yêu như vậy chứ hả?"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy tại sao anh lại đáng ghét như vậy?"
Mặc Tu Nhân cười, ánh mắt híp lại: "Được rồi, không bắt nạt em nữa. Em nấu cơm đi, anh đi xem Bông Vải một chút xem sao rồi quay lại giúp em!"
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ một tiếng: "Đừng làm phiền em, anh không giúp gì là tốt cho em lắm rồi!"
Mặc Tu Nhân vừa cười vừa khẽ lắc đầu, nhéo nhẹ vào má cô: "Càng giúp chỉ càng thêm phiền, anh chính là yếu em đấy!"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt không nói thêm câu gì, nhìn Mặc Tư Nhân đi tìm Tần Minh Huyền.
Ăn cơm trưa xong, một nhà ba người của Bạch Cẩm
Sương đi về nhà cũ họ Tần.
Tần Minh Huyền ngồi ở ghế lái phụ, trông có chút căng thẳng: "Bố ơi, ông nội bà nội... Có thể sẽ không thích con đúng không?"
Mặc Tu Nhân nhìn cậu bé mỉm cười: "Sẽ không đâu, Bông Vải của chúng ta ngoan như vậy, chắc chắn ông nội và bà nội sẽ rất thích con!"
Nghe anh nói vậy, Tần Minh Huyền chớp chớp mắt nhìn anh: "Nhưng mà, lần trước khi đi nhà trẻ, con đã không chào ông bà!"
Lúc đó, cậu bé còn chưa biết thân phận của Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên. Chính Bạch Cẩm Sương lúc ấy cũng rất căng thẳng, cô kéo cậu bé núp hoàn toàn sau lưng mình cứ như thể sợ một kẻ thù lớn vậy. Cậu bé lúc ấy hoàn toàn không hề ngờ tới, rằng hai người ấy chính là ông nội, bà nội của cậu.
Đương nhiên, tuy rằng cậu không hiểu những chuyện của người lớn nhưng cậu bé biết mẹ làm như vậy chắc chắn là có lý của mình.
Cậu bé không hề trách mẹ, chỉ là cậu sợ ông bà nội sẽ không thích mình, rồi làm bố mẹ cảm thấy khó chịu.
Mặc Tu Nhân không biết cậu bé lại suy nghĩ nhiều đến vậy, nhân thời gian đang gặp đèn đỏ, anh xoa đầu cậu rồi nói: "Bông Vải yên tâm, ông bà nội con chắc chắn sẽ rất nhớ con. Khi họ biết bố đưa con về nhà ăn cơm, họ vô cùng vui mừng!" "Thật vậy sao a?" Tần Minh Huyền nhìn Mặc Tu Nhân bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, giọng nói có chút bất ổn.
Trên nét mặt Mặc Tu Nhân hiện lên một nét đau lòng: "Thật mà, bố sẽ không lừa con đâu!" Nghe được Mặc Tu Nhân nói vậy, cậu bé trông mới thả lỏng một chút.
Mặc Tu Nhân nhìn từ kính chiếu hậu thấy Bạch Cẩm Sương đang mở điện thoại di động của mình lên thì lên tiếng hỏi: "Cẩm Sương, em có căng thẳng không?"
Bàn tay nghịch điện thoại của Bạch Cẩm Sương đột nhiên cứng đờ: "Căng thẳng sao? Tại sao lại phải căng thẳng? Đây cũng không phải lần đầu tiên em gặp bố mẹ anh mà!"
Bạch Cẩm Sương tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như cô vừa nói.
Dù sao thì lần trước khi gặp Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên, cô cũng không nhớ rõ hoàn toàn, cũng không hiểu tại sao Mặc Tố Nhiên lại dùng ánh mắt vừa tức giận vừa phẫn nộ đó để nhìn cÔ.
Mãi cho đến khi nhớ rõ được câu chuyện, cô mới biết Mặc Tố Nhiên vì chuyện của Tần Vô Đoạn nên mới vậy.
Bây giờ mặc dù Tần Vô Đoan đã trở thành Tần Minh Xuân, nhưng mà... nỗi đau mất mát mà nhà họ Tần phải chịu đựng không thể nói hết bằng lời. Bạch Cẩm sương thật sự không biết, bây giờ Mặc Tố Nhiên đối với cô sẽ có thái độ gì, cho nên, cô vẫn có chút căng thẳng. Nhưng cô không muốn Mặc Tu Nhân nhìn ra chuyện này.
Xe dần dần giảm tốc độ xuống gấp hai lần, từ từ đi vào cổng lớn của nhà cũ nhà họ Tần.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương qua kính chiếu hậu, nói: "Cẩm Sương, em đừng quá lo lắng, có anh ở đây rồi!" Nghe được lời này của Mặc Tu Nhân, không hiểu sao Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Xe đến trước biệt thự mới dừng lại, Bạch Cẩm Sương ngay lập tức đã nhìn thấy Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên đang rời khỏi biệt thự.
Bạch Cẩm Sương theo bản năng nắm chặt bàn tay lại.
Đúng lúc này, Tần Minh Xuân cũng đi theo sau vợ chồng Mặc Tổ Nhiên ra ngoài, mỉm cười liếc nhìn Tần Minh Huyền, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đang xuống xe, cười nói: "Tu Nhân, Cẩm Sương, hai người mau tới đây, nhanh bế đứa nhỏ vào nhà!" Tần Minh Xuân vừa từ nước ngoài trở về, đưa cả Tân Manh Manh đến nhà cũ của nhà họ Tần.
Trước kia anh ta cũng đang sống ở nhà họ Tần vài ngày, anh ta với Mặc Tố Nhiên và Tần Hạo ngay từ lần đầu gặp mặt đã không có sự xa cách.
Tần Manh Manh cũng là được anh ta đưa tới đây, mặc dù cô bé có chút sợ người lạ nhưng hai ngày nay đã đỡ hơn rất nhiều.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cùng Tần Minh
Huyền bước tới. Mặc Tố Nhiên vừa nhìn thấy Tần Minh
Huyền, đôi mắt bà đỏ hoe, vẻ mặt bà có chút lúng túng "Mẹ... Gọi đứa nhỏ là Bông Vải, có được không?" Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: "Biệt danh ở nhà của Minh Huyền chính là Bông Vải, mẹ muốn gọi thằng bé là gì thì gọi như thế!" Mặc Tổ Nhiên gật đầu, nhìn Tần Minh Huyền, lập tức gọi một tiếng đau lòng: "Bông Vải, bà là bà nội đây!"
Tần Minh Huyền ngẩng đầu nhìn Mặc Tố Nhiên, lại theo bản năng quay lại nhìn về phía Bạch Cẩm Sương và
Mặc Tu Nhân. Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: "Bông Vải, gọi ông bà nội đi con!" Tần Minh Huyền lanh lợi nhìn Tần Hạo và Mặc Tổ
Nhiên, giọng nói nhỏ xíu gọi: "Ông nội, bà nội!"
Tần Hạo và Mặc Tổ Nhiên không ngừng kích động: "Ngoan, đúng là cháu ngoan!"
Tần Hạo ngày thường là một người rất điềm đạm, chững chạc nhưng khi nhìn thấy cháu trai thì cũng không giữ được vẻ bình tĩnh thường thấy nữa, ông cười nói: "Bông Vải, mau cùng bố mẹ vào đây!"
Giọng nói của ông nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, hình như sợ sẽ dọa Tần Minh Huyền sợ.
Tần Minh Huyền chăm chú nhìn về phía Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân đưa cậu bé và Bạch Cẩm Sương vào nhà.
Bạch Cẩm Sương vốn dĩ muốn để Tần Minh Huyền gọi Tần Minh Xuân, chỉ là, nhìn thấy Tần Minh Xuân bây giờ so với Mặc Tu Nhân còn nhỏ hơn gần mười tuổi. Không biết rốt cuộc là nên gọi chú lớn hay là chủ nhỏ đây?
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến đây, sắc mặt cô có chút bối rối. Cũng may là sau khi vào biệt thự, Tần Minh Huyền được Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên đưa đi chơi, hai người lại tặng cho cậu bé rất nhiều tiền lì xì và nhiều món đồ chơi.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đứng ở bên cạnh, nghe thấy Tần Hạo nói: "Bông Vải, đây là món đồ chơi ông nội và bà nội mua cho con, con xem có thích không. Hôm nào ông nội và bà nội sẽ đưa con đi tự chọn rồi mua thêm nhé!"