Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe những lời này, Kiểu Thanh Tuấn nghĩ đến những lời cảnh cáo của cậu mình, cậu ta nheo lại miệng nói: "Cậu ấy đương nhiên là biết, chị Cẩm Sương, nếu chị không nói em cũng biết là chị muốn nói gì đấy, không phải là cậu em thích chị Vân Yến sao? Chị Vân Yến tốt như thế, em cũng sẵn sàng cạnh tranh công bằng với cậu em!”

Bạch Cẩm Sương cảm thấy có chút phức tạp, cô nghĩ thầm trong lòng, thằng nhóc ngốc này, chỉ sợ rằng cậu của em không muốn cạnh tranh công bằng với em thôi!

Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương không đả kích lại những trái tim non nớt mới nhú này, cô chỉ nói: “Em đấy, mới chỉ có 20 tuổi thôi, năng động và sôi nổi là tốt, chỉ có điều sợ em không làm được đến cuối cùng, mỗi người em gặp trong đời đều là một vị khách qua đường, cho nên em đừng để tâm quá nhiều!”

Mặc dù Bạch Cẩm Sương không nói thẳng với cậu ta rằng cậu ta và Vân Yến không thể ở bên nhau được, nhưng cô vẫn muốn dùng những lời an ủi mềm mại, thoải mái dành cho cậu ta.

Kiều Thanh Tuấn có chút không vui: “Chị Cẩm Sương, chị cho rằng em không xứng với Vân Yến, phải không?” Bạch Cẩm Sương xấu hổ, cậu thanh niên này thực sự rất thẳng thắn.

Cô nói: “Chị không nói là em không xứng, chỉ có điều theo quan niệm của Vân Yến, cô ấy vẫn coi em là một đứa trẻ thôi!”

Kiểu Thanh Tuấn ngay lập tức dựa vào lý lẽ để tranh luận cho bản thân mình: “Em không còn nhỏ nữa, em đã 21 tuổi rồi. Năm nay em đã là năm 3 rồi, năm 4 là có thể tốt nghiệp. Em sắp trở thành một thành viên của xã hội rồi, làm sao có thể là đứa trẻ được nữa! Nói về mặt sinh lý, em sớm đã qua tuổi 18 rồi, cũng được coi là một người đàn ông trưởng thành!”


Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, không nhịn được nói: “Nếu là một người đàn ông trưởng thành thực sự thì chẳng có ai dám nói tôi là người đàn ông trưởng thành cả!”

Kiều Thanh Tuấn: “

Cậu ta đoán rằng bản thân mình đã bị những lời nói của Bạch Cẩm Sương làm cho hoảng sợ, sắc mặt liên tục thay đổi.

Một lúc lâu sau, bộ dạng cậu ta dường như có vẻ nản chí: “Em cái này....cũng phải mấy năm nữa mới được như thế!”

Bạch Cẩm Sương thấy cậu ta hiểu được hiện thực ra sao, không khỏi nở nụ cười: “Em hiểu được là tốt rồi. Vì vậy, cho dù Vân Yến không có chọn em thì cũng là chuyện hết sức bình thường. Dù sao thì thanh xuân của một người con gái rất ngắn ngủi, chỉ có vài năm thôi, chứ đừng nói đến cơ hội em với cô ấy sống chung với nhau. Chính vì thế, nếu nói cô ấy sẽ đợi em thì có vẻ không thực tế, công bằng lắm!”

Kiều Thanh Tuấn lập tức nói: “Em không cần cô ấy đợi em, em chỉ...chỉ nghĩ con gái các chị, cho dù hơn 30 tuổi đi chăng nữa, vẫn xinh đẹp, lộng lẫy như xưa

Bạch Cẩm Sương nghe những lời cậu ta nói, không khỏi cong mỗi: "Em thấy ai 30 tuổi mà vẫn còn xinh đẹp như hoa không hả?"

Kiều thanh Tuấn buồn tẻ nói: “Nhiều chứ, các ngôi sao, mình tình đều đẹp như vậy mà, không già chút nào cả, hơn nữa, em nghĩ rằng chị vẫn xinh đẹp như thiếu nữ 18 cho dù chị có 30 tuổi!”

Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười nói: “Vậy thì chị xin cảm ơn lời khen ngợi của em, chỉ có điều, hôm đó em có nghe bài giảng của chị không đó? Không phải chị có nói rồi sao, chị mới 26 tuổi thôi. Đây là tuổi thật, tính cả năm chị ở trong bụng mẹ 10 tháng đó. Còn tuổi mụ thì chị là 28 tuổi, chuẩn bị đầu 3 đến nơi rồi đây. Còn nữa, Vân Yến thực tế lớn hơn tuổi chị, tuy nhiên chị hoàn thành việc học sớm hơn!”

Kiều Minh Tuấn có chút ngạc nhiên, nhìn chăm chăm Bạch Cẩm Sương, thở dài nói: “Em không chú ý tới câu hỏi của chị ngày hôm đó, nhưng trồng chị có vẻ cũng trạc tuổi em l

Bạch Cẩm Sương cũng là con gái nên khi nghe những lời này, tỏ ra vẻ rất thích thủ, không khỏi cười ra tiếng: “Em cho rằng trồng chị giống tuổi đôi mươi sao?"

Kiều Thanh Tuấn gật đầu có chút không chân thành trong đó: "Thật mà, trông chị trẻ lầm ý, chị Vân Yến nhìn trồng như 25 tuổi thôi. Em nghĩ cô ấy rất chăm dưỡng da, sau này em gia đi, cô ấy chắc chắn vẫn xinh đẹp như vậy, tại sao em lại không thể thích cô ấy chứ

Bạch Cẩm Sương cười một cách bất lực, lác đầu nói: “Không có ai bảo em không được phép thích cô ấy cả, chỉ chỉ là nói thế với em thoi, mong em đừng quá có chấp... Nếu đứng từ góc độ của một người bạn, chị vẫn muốn thuyết phục em từ bỏ bởi vì Vân Yến sẽ không thích em đâu!”

Mặc dù những lời này có chút khiến người ta kích động, kinh ngạc nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn thẳng thắn nói ra.

Kiều Thanh Tuấn có chút mất hứng: “Tại sao, lẽ nào vì em còn trẻ sao? Em cũng sẽ già thôi mà!”

Bạch Cẩm Sương nói: “Nhưng đến lúc đó, Vân Yến cũng sẽ già đi. Cho dù cô ấy có chăm dưỡng da như thế nào thì tuổi thật của cô ấy vẫn già hơn em!”

Kiều Thanh Tuấn cau mày: “Nó liên quan gì đến việc em thích cô ấy?”

Bạch Cẩm Sương thành khẩn nói: “Việc nam nữ cùng tuổi yêu nhau, thông thường con trai bao giờ cũng trẻ con hơn con gái. Cho nên nếu người đàn ông ít tuổi hơn thì mối quan hệ giữa hai người sẽ không được duy trì tốt lắm!”

Kiều Thanh Tuấn hung hăng, cau mày nói với cô: “Bọn con gái các chị nghĩ nhiều thật đó, đúng là trái tim của người phụ nữ như kim dưới đáy bể, khó hiểu thật!”

Bạch Cẩm Sương nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười: “Bọn chị chỉ nói sự thật thôi! Khi nào em lớn lên em sẽ hiểu!”

Khi Kiều Thanh Tuấn nghe thấy từ “lớn lên”, vẻ mặt của cậu ta có chút sững sờ, có vẻ hơi buồn bực. Cậu ta cảm thấy cách trò chuyện của Bạch Cẩm Sương khá quen thuộc, như thể là một người chị tri âm tri kỷ vậy.

Cậu ta định nói thêm điều gì đó nhưng đột nhiên Mặc Tu Nhân đẩy cửa bước vào, cậu ta thích thú im lặng.

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, liền hỏi anh: “Thế nào rồi, chuyện xin việc cho Kiều Thanh Tuấn đã xảy ra chuyện gì sao anh?”

Mặc Tu Nhân nói: “Người phụ trách đã nộp đơn xin việc trước đó, và đã cho hai sinh viên thực tập "đi cửa sau”, bọn họ bị phát hiện rồi, đợt tuyển cuối cùng này không cần nữa.

Kiều Thanh Tuấn ngạc nhiên nhìn Mặc Tu Nhân: “Sao tôi lại không biết có chuyện như vậy?”

Mặc Tu Nhân vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Đây là chuyện nội bộ của công ty chúng tôi, cậu đương nhiên là không biết rồi, cậu còn chuyện gì nữa không?”

Kiều Thanh Tuấn ngay lập tức nhận ra ý của Mặc Tu Nhân muốn đuổi cậu ta đi, cậu ta nhanh chóng đứng dậy: “Không có chuyện gì nữa, vậy tổng giám đốc Mặc, chị Cẩm Sương, em đi trước đây!”

Vừa nói, cậu ta ngay lập tức đứng dậy bước ra ngoài cửa.

Tuy nhiên, sau khi đi được một bước, cậu ta lập tức lùi lại, nhìn Bạch Cẩm Sương, cười toe toét nói: “Chị Cẩm Sương, chúng mình thêm Zalo đi!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu và kết bạn Zalo với Kiều Thanh Tuấn. Mặc Tu Nhân gương mặt đen sì, tối sầm khi nhìn thấy hai bọn họ đang kết bạn với nhau.

Sau khi thêm Zalo thành công, Kiều Thanh Tuấn nhanh chóng rời khỏi.

Vì cậu ấy không thể thực tập tại Trang sức Đá quý Hoàng Thuỵ, nên cũng chẳng có cách nào tiếp xúc với Vân Yến ở cự ly gần được, thôi bỏ đi, cũng chẳng ép được.

Suy cho cùng, cậu của mình cũng chẳng có cơ hội trăng hoa như vậy nên cậu ta cũng không nản lòng. Ngay sau khi Kiều Thanh Tuấn rời đi, Bạch Cẩm Sương nhìn sắc mặt đen tối của Mặc Tu Nhân, không khỏi cười ra tiếng: “Em đã nói rồi, anh quan tâm đến một thằng nhóc đó làm gì!” Mặc Tu Nhân kẽ khịt mũi: “Anh nghe nói rằng em đã nói chuyện với thằng nhóc đó.

Bạch Cẩm Sương chớp mắt: “Ừm... nói thế nào nhỉ, cậu ta khá là thú vị và hoạt bát!”

Mặc Tu Nhân ngay lập tức tới gần, nhéo nhéo cằm của cô: “Cái gì, em thích chơi trò trâu già gặm cỏ non hả?”

Bạch Cẩm Sương không kìm được lòng, bật cười ra tiếng: “Mặc Tu Nhân, anh buồn cười quá, anh đang ghen tỵ đúng không, em không biết nên nói gì mới được đây!” Mặc Tu Nhân khịt mũi: “Dù sao cũng là nhìn không vừa mắt. Tuổi còn nhỏ, mà lại thích lái máy bay như em!”

Bạch Cẩm Sương nhướn mày: “Ồ, anh thì biết cái gì?” Mặc Tu Nhân nói: “Anh đã nhờ người kiểm tra rồi. Đó là chủ ý của Sở Tuấn Thịnh để ngăn cản cháu trai mình vào Trang sức Đá quý Hoàng Thuỵ. Những người bên dưới không muốn xúc phạm Sở Tuấn Thịnh. Những nằm gần đây, chúng ta đã cạnh tranh rất công bằng với Trang sức Đá quý Thanh Sương, và bọn họ đều muốn loại bỏ Kiều Thanh Tuấn!”

Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Vậy thì...lúc nãy sao anh lại nói với Kiều Thanh Tuấn như vậy!”

Mặc Tu Nhân khịt khịt mũi: “Anh đã gọi cho Sở Tuấn Thịnh. Anh vốn nghĩ rằng Sở Tuấn Thịnh sợ cháu trai của mình bước vào Trang sức Đá quý Hoàng Thuỵ. Anh đã nghĩ rất nhiều về điều đó, anh vốn định nói với anh ta rằng anh không bận tâm điều này nhưng kết quả là người hầu lại nói với anh rằng, anh ta rất để ý đến việc Kiều Thanh Tuấn đến Hoàng Thùy theo đuổi Vận Yến. Anh ta muốn chấm dứt việc này ngay lập tức!


Bạch Cẩm Sương nghe vậy, vui mừng khôn xiết: "Vậy thì anh chỉ cần đơn giản nói cho Kiều Thanh Tuấn biết sự thật, để cậu ta đi gặp cậu của mình và giải quyết mọi chuyện!


Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, bất kể anh nhìn thế nào cũng đều cảm thấy người phụ nữ này đang cười trên nỗi đau của người khác.


Anh không nhịn được bóp má Bạch Cẩm Sương: "Sở Tuấn Thịnh bảo anh giấu chuyện này đi!


Nếu không, anh không cần phải nói dối làm gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK