Bạch Cẩm Sương không trực tiếp chọc thủng ý đồ nham hiểm, độc ác của người phụ nữ, cầm điện thoại bấm vài lần liền nhảy đến giao diện ghi âm.
Cô đảo mắt, hỏi ngược lại: "Không phải cô với Lâm Thanh Tuấn rất thân quen hay sao?"
Thượng Vân Dương vội vàng giải thích: "Ai nha, vậy thì cô thật sự hiểu lầm tôi rồi.
Tôi và Lâm Thanh Tuấn chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường mà thôi, hai người chúng tôi không có quan hệ tình cảm gì đâu!"
Đáy mắt Bạch Cẩm Sương không khỏi mang theo ý cười: "Thật vậy sao? Vậy cô cùng bạn bè quan hệ thật tốt!"
Thượng Vân Dương nhanh chóng cười tủm tỉm đưa chủ đề trở lại đúng hướng: "Dù tốt thế nào đi nữa, cũng không phải chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao.
Nếu Lâm Thanh Tuấn có bạn gái, tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách, nhưng mà...
Lâm Kim Thư rõ ràng biết cô thích Lâm Thanh Tuấn, cô ta không nên thích cùng một người đàn ông với cô, đàn ông tốt trên đời này chết hết rồi hay sao mà cô ta cứ dính lấy người trong lòng của bạn thân, còn không sợ bị sét đánh chết!"
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta cười nhưng không nói gì.
Thượng Vân Dương không ngừng cố gắng: "Nhà thiết kế Bạch, cô yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đứng về phía cô.
Cô phải đối phó với cô ta, tôi nhất định sẽ giúp cô, chuyện gì cũng phải có trước có sau! Là cô thích Lâm Thanh Tuấn trước, Lâm Kim Thư là bạn thân của cô mà lại đi cướp người trong lòng của bạn thân mình, là cô ta đã sai! Một người bạn tôi tệ, không có chút đạo đức nào như thế thì không có cũng được! Giọng điệu Bạch Cẩm Sương có chút đùa cợt: "Cô thật biết suy nghĩ cho tôi!"
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước.
Vợ ơi cả thế giới chờ người ly hôn
Sắc mặt Thượng Vân Dương hơi thay đổi: "Còn có người khác trong nhà vệ sinh?"
Bạch Cẩm Sương cong...
môi: "Đúng vậy, chính là người trong miệng cô, người đang quấn quýt lấy người trong lòng của tôi ấy!"
Vẻ mặt của Thượng Vân Dương lần nữa thay đổi, khuôn mặt Lâm Kim Thư lạnh lùng bước ra khỏi phòng vệ sinh, mặt không chút thay đổi nhìn Thượng Vân Dương.
Bạch Cẩm Sương bước tới, đứng bên cạnh Lâm Kim Thư, châm chọc nói: "Thượng Vân Dương, tiết mục ly gián của cô thật phấn khích, nhưng thật đáng tiếc...
Tôi không thích Lâm Thanh Tuấn, vì thế không thể nào tồn tại chuyện Lâm Kim Thư cướp bạn trai của tôi."
"Hơn nữa, cho dù chúng tôi thích cùng một người đàn ông, cùng lắm thì chúng ta cũng không cần nữa.
Đàn ông giống như quần áo, còn bạn thân như anh em ruột thịt.
Tình cảm của bọn tôi sợ rằng cả đời này cô cũng không hiểu được, nhưng mà, thật đáng tiếc, cô muốn xem đi cảnh tôi cùng Lâm Kim Thư đấu đá lẫn nhau, e rằng khó mà thực hiện được!"
Sắc mặt Thượng Vân Dương vô cùng khó coi: "Cho nên, vừa rồi cô đã biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn đứng đó nhìn tôi tự nói chuyện một mình?"
Bạch Cẩm Sương liếc cô ta một cái trêu tức: "Chậc chậc chậc...
sao có thể nói là tự nói chuyện một mình? Rõ ràng là một con khỉ đang làm trò cho chúng tôi xem mà, bọn tôi đâu thể từ chối được, có đúng không nào?"
Thượng Vân Dương tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi: "Bạch Cẩm Sương, đồ khốn kiếp! Cô dám nói tôi là con khỉ làm trò!"
Bạch Cẩm Sương hừ lạnh một tiếng: "Cô thật đúng là biết tự tìm vị trí cho mình! Chẳng qua há miệng, ngậm miệng đều là đồ khốn, còn đồ khốn là ai thì chắc hẳn trong lòng cô phải biết rõ nhất chứ! Còn có, muốn nói thứ tự trước sau, Lâm Thanh Tuấn và Lâm Kim Thư đã quen nhau hơn năm năm rồi, cô là cái thá gì!"
"Cuối cùng, tôi cảnh cáo cô, nếu còn muốn tiếp tục làm việc ở trang sức đá quý Hoàng Thụy, tốt nhất đừng bao giờ câu dẫn Lâm Thanh Tuấn nữa, nếu không, tôi sẽ gửi ngay cho anh ta nghe những lời châm ngòi ly gián của cô! Để anh ta thấy rõ, rốt cuộc cô có bao nhiêu cái mặt.
Đến lúc đó, cô sẽ rơi vào kết cục gì thì tự mình suy nghĩ đi!"Bạch Cẩm Sương giơ điện thoại đang ghi âm lên.
Dù sao Lâm Thanh Tuấn cũng là giám đốc bộ phận thiết kế của Hoàng Thụy, nếu biết được hành vi của Thượng Vân Dương, sợ là anh ta sẽ không khách sáo với cô ta đâu! Vẻ mặt của Thượng Vân Dương vô cùng khó coi: "Bạch Cẩm Sương, cô thật đê tiện!"
Cô ta vội vàng giật lấy điện thoại nhưng Bạch Cẩm Sương đã nhanh chóng tránh ra: "Muốn cướp điện thoại? Cô còn sợ mình chưa đủ tội sao!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, liền kéo Lâm Kim Thư trực tiếp bước ra ngoài.
Mặc dù Lâm Kim Thư ít nói, nhưng không có nghĩa là cô ây dễ bắt nạt, nếu Thượng Vân Dương dám làm trò, cô ấy cũng sẽ không khách sáo! Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Kim Thư có chút lo lắng: "Cậu thật sự sẽ không gửi cái này cho Lâm Thanh Tuấn đúng không?"
Bạch Cẩm Sương cười xoa xoa tóc của cô ấy: "Cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu không muốn cho Lâm Thanh Tuấn biết cậu rất thích anh ấy, tớ sẽ không nói cho bất kỳ ai biết đâu.
Cái này chỉ là để cảnh cáo Thương Vân thôi!"
Lâm Kim Thư thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi...
cảm ơn cậu! Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương tức giận khẽ cười một tiếng: "Cô gái ngốc nghếch này, không cần khách khí với tớ như thế"
Khi hai người bước vào hội trường bữa tiệc, bọn họ liền thấy một nhóm các nhà thiết kế đồ trang sức đang vây quanh một người phụ nữ, ra sức khen ngợi cô ta.
"Bảo Linh, trong cuộc thi lần này chắc chắn cô sẽ là nhà vô địch!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy, ánh mắt của cậu cô cao như vậy, còn nói thiết kế của cô rất đẹp, lần này khẳng định là đoạt giải!"
"Bảo Linh, sau khi đoạt giải, đừng quên chúng ta là chị em tốt của nhau!"
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn và nhận ra người đang được tâng bốc là một nhà thiết kế tên là Dung Bảo Linh, người được cho là đã giành được một số giải thưởng trước đây.
Tuy nhiên, cảm giác của Bạch Cẩm Sương dành cho cô ta chỉ vỏn vẹn tám chữ, dáng vẻ kệch cỡm, không coi ai ra gì.
Quả nhiên, sau một hồi được mọi người tâng bốc, cô ta bắt đầu biểu diễn một màn tự mãn.
"Ai nha, các người đừng nói như vậy, sẽ khiến những nhà thiết kế khác nghĩ thế nào.
Mặc dù, cậu tôi là giám khảo cuộc thi, nhưng các người cũng đừng nói linh tỉnh, nếu không sẽ lại có người nói tôi dựa vào mối quan hệ, mặc dù cậu tôi nói rằng bản thiết kế của tôi vẽ không tồi, dù sao thế giới rộng lớn, người tài còn có người tài giỏi hơn!"Dung Bảo Linh trầm giọng nói, nhìn như khiêm tốn nhưng thật ra là đang khoe khoang, căm nhếch lên cao, như thể trong mắt cô ta, tất cả mọi người xung quanh đều chỉ là con kiến.
Xung quanh có rất nhiều phương tiện truyền thông, nghe thấy cuộc thảo luận lén lút của mọi người, máy quay đã bắt được khuôn mặt của Dung Bảo Linh, quay chụp lại một chút.
Phải biết răng, vị này rất có thể sẽ là quán quân của cuộc thi này! Bây giờ chụp thêm vài tấm ảnh, sau này viết bài báo sẽ có nhiều ảnh chụp hơn! Bạch Cẩm Sương yên lặng đứng một bên, không muốn tham gia vào những cuộc thảo luận như thế này.
Ai biết, cô không muốn gây rắc rối, nhưng rắc rối lại tự tìm tới trước cửa nhà cô.
Ánh mắt sắc bén của Dung Bảo Linh nhìn thấy cô, lập tức lắc lư thân mình như rắn nước, đi về phía Bạch Cẩm Sương: "Đây không phải là nhà thiết kế áo Bạch sao!"