**********
Chương 1026: Tất cả đều do cô ta mà ra
Lục Thành Ngôn tiếp tục nói: “Cô nói cái người tên Vân Yến đó thì tôi có thể giúp cô bắt lại được, Bạch Cẩm Sương thì... miễn bàn đi!”
Căn cứ thí nghiệm của anh ta ở nước ngoài đã bị Mặc Tu Nhân phá hủy một lần rồi, trước mắt trong một khoảng thời gian ngắn anh ta không muốn đắc tội với Mặc Tu Nhân lần thứ hai nữa!
Sắc mặt Tần Minh Lệ thay đổi, nghĩ đến Sở Tuấn Thịnh rồi lại nhớ đến việc Vân Yến vậy mà lại là bạn gái của người đàn ông đẹp trai kia, lại nghĩ đến những việc mà bản thân phải trải qua ở hiện tại là là do Vân Yến ban tặng, cô ta liền hận vô cùng. “Được rồi, Vân Yến thì được, Bạch Cẩm Sương thì quên đi!” Giọng điệu của Tần Minh Lệ ảm đạm nói. “Nói bí mật của cô ra đi!” Khuôn mặt Lục Thành Ngôn vô cảm nhìn Tần Minh Lệ.
Tần Minh Lệ có được lời hứa rồi nên cũng không dám che giấu nữa: “Tần Vô Đoan chính là Tần Minh Xuân! Tần Minh Xuân, chắc là anh đã từng nghe nói đến rồi chứ, chính là đứa con nuôi mà bây giờ đang được nhà họ Tần nhận nuôi đấy!”
Nghe những lời này xong, sắc mặt Lục Thành Ngôn hơi thay đổi: “Cô chắc chứ?”
Tần Minh Lệ gật đầu khẳng định: “Tôi cực kỳ chắc chắn, hơn nữa những lời này là do tôi đã tận tai nghe Bạch Cẩm Sương nói đấy!”
Vẻ mặt của Lục Thành Ngôn trở nên nguy hiểm: “Nhưng... hai người họ chênh lệch quá xa về tuổi tác, cô không cảm thấy không hợp với lẽ bình thường sao?”
Tần Minh Xuân thì Lục Thành Ngôn có biết đến, năm đó khi Mặc Tu Nhân phá hủy căn cứ của anh ta đã đến cùng với Tần Minh Xuân, anh ta cũng đã từng gặp Tần Minh Xuân ở Thành phố Trà Giang rồi.
Tần Minh Lệ nghiến răng: “Bất kể anh có tin hay không, cảm thấy có hợp với lẽ thường hay không, tôi cũng nói cho anh biết rằng những lời tôi nói là sự thật, Tần Minh Xuân... chính là linh hồn của Tần Vô Đoạn sau khi chết xuyên không thành Tần Minh Xuân! Những lời này chắc chắn là sự thật, tôi là chị họ của Tần Minh Xuân, tôi biết rất rõ rằng sáu năm trước cậu ta gặp một vụ tai nạn và đã bị hôn mê, sau hơn năm năm thì chợt tỉnh lại, rốt cuộc là đã thay đổi nhiều như thế nào, đó căn bản không phải là một người, tôi đã nhìn thấy các người thực hiện thí nghiệm rồi, cá nhân tôi cho rằng, cuộc ly hôn của Tần Vô Đoan và gen trong cơ thể của Tần Minh Xuân đều rất đáng để anh nghiên cứu! Hơn nữa tôi chưa từng nói với bất cứ ai khác về chuyện này cả, chỉ có mình anh biết, anh là người duy nhất đấy!”
Con ngươi của Lục Thành Ngôn hơi co lại, trong đáy mắt hiện lên sự điên cuồng và quyết liệt không thể tả rõ: “Nếu như những gì cô nói là sự thật, vậy thì... cô đã là người có công lớn đối với phòng thí nghiệm chúng tôi rồi!”
Nhìn thấy một người đẹp trai nho nhã đột nhiên trở nên điên cuồng, Tần Minh Lệ vẫn có chút sợ hãi: "Chỉ cần anh giao Vân Yến cho tôi, thì tôi đã không tốn công vô ích khi nói cho anh biết những tin tức này rồi, bên cạnh đó.... tôi vẫn muốn ở lại chỗ anh, anh không cần phải sợ tôi đi ra ngoài, cho dù anh muốn tôi đi, tôi cũng không dám đi đâu hết, hiện tại Mặc Tu Nhân và Tần Minh Xuân nhất định là đang ùn ùn kéo đến tìm tôi! Tôi đi ra ngoài sẽ chết chắc mà thôi!”
Lục Thành Ngôn vô cùng hài lòng đối với những lời này, đương nhiên là anh ta cũng không muốn Tần Minh Lệ bỏ đi, nếu như thế thì tin tức này có khả năng là sẽ bị người khác biết được mất.
Còn về phần giết Tần Minh Lệ... bởi vì cô ta là chị họ của Tần Minh Xuân, Lục Thành Ngôn cũng không muốn ra tay nữa.
Lục Thành Ngôn là một người thông minh, nếu gen của Tần Minh Xuân thực sự đặc biệt, vậy thì cái cô Tần Minh Lệ này... chưa chắn không phải là đối tượng tốt để nghiên cứu!
Tần Minh Lệ dùng hết mọi cách để dẫn dắt câu chuyện về phía Tần Minh Xuân và Tần Vô Đoan, nhưng cô ta dù thế nào cũng không thể ngờ rằng trong phút chốc Lục Thành Ngôn đã liên tưởng đến di truyền học, cứ thế rồi coi cô ta thành đối tượng nghiên cứu đang chờ quyết định!
Thật đáng tiếc trước mắt cô ta vẫn chưa nhìn thấy rõ những điều này! Lục Thành Ngôn mỉm cười, biểu cảm trên gương mặt có chút méo mó, khiến người ta phải mơ hồ sởn gai óc.
Anh ta nói: “Cô cũng tự biết mình đấy chứ, nếu như cô đã cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi cũng sẽ không keo kiệt đến mức không cho cô lánh nạn ở đây, cô nói cho tôi biết địa chỉ của Tần Minh Xuân đi, còn những chuyện khác cô không cần phải bận tâm nữa, còn cái người tên Vân Yến mà cô nói, tôi sẽ mang đến cho cô!”
Sau khi Tần Minh Lệ nghe thấy Lục Thành Ngôn nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói cho Lục Thành Ngôn biết địa chỉ hiện tại của Tần Minh
Xuân. Vào buổi tối, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương về nhà tương đối muộn.
Lúc bọn họ trở về nhà, Tần Minh Huyền đang ngồi trên sô pha ngủ gà ngủ gật, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bé lập tức đứng bật dậy khỏi sô pha: “Bố, mẹ!”
Vốn dĩ tâm trạng của Bạch Cẩm Sương không được tốt cho lắm, nhưng khi nhìn thấy đã muộn như vậy rồi mà cậu nhóc đã ngái ngủ, cái đầu nhỏ còn đang gật gù vẫn kiên trì đợi bọn họ, trong lòng Bạch Cẩm Sương lập tức mềm nhũn ra đến cực điểm.
Cô bước tới, vươn tay xoa xoa mái tóc của Tần Minh
Huyền, giọng điệu dịu dàng nói: “Bông Vải, sao đã muộn như thế này rồi mà con vẫn chưa đi ngủ vậy?”
Tần Minh Huyền trợn to hai mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Mẹ ơi, bà ngoại của con thế nào rồi?”
Bạch Cẩm Sương nghe câu nói đó không khỏi nghĩ đến chuyện cấy ghép tủy, trong lòng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, chẳng qua là cô không thể hiện ra trước mặt Tần Minh Huyền mà thôi, cô nhẹ giọng nói: “Bà ngoại của con vẫn ổn, con đừng có lo lắng, cứ ngoan ngoãn ở nhà, thường ngày có việc gì thì tìm quản gia, nếu nhớ bố và mẹ thì cứ việc liên hệ với bố con bất cứ lúc nào nhé!”
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Mặc Tu Nhân mới đi tới, củi người bế cậu bé lên: “Bông Vải, bố đưa con đi ngủ nhé, được không nào? Trẻ con không được thức khuya đâu đấy!”
Tần Minh Huyền được Mặc Tu Nhân bế trong vòng tay, chớp chớp mắt: “Vậy thì bố và mẹ cũng phải nghỉ ngơi sớm đi nhé, trên tin tức nói người lớn thức khuya cũng không tốt, còn có nguy cơ bị đột tử đấy!”
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân: “...
Con trai ngoan ngoãn lại nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc như vậy, bọn họ còn có thể làm gì được nữa chứ?
Bạch Cẩm Sương nói: “Bông Vải cứ yên tâm, đợi sau khi bố và mẹ thấy con ngủ rồi thì sẽ đi nghỉ ngơi ngay!” Lúc này Tần Minh Huyền mới ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đưa Tần Minh Huyền về phòng của cậu bé, sau khi dỗ cho cậu nhóc ngủ xong, mới cùng nhau rời đi.
Buổi tối ở bệnh viện hai người họ chưa ăn tối, đi xuống lầu thì quản gia đã dọn bữa tối sẵn lên bàn rồi.
Khi ăn Bạch Cẩm Sương rất lơ đãng, không biết là đang nghĩ cái gì. Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô một cái: “Vẫn lo lắng chuyện tủy xương à?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không phải, chuyện này... anh nói giao cho anh mà, em tin anh!”
Mặc Tu Nhân hơi nhưởng mày: “Vậy thì là chuyện của Tần Minh Lê à?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Không biết phải nói thế nào nữa, em cảm thấy cô ta không thể nào mà đột ngột biến mất được, cứ luôn cảm thấy giống như là có người đang giúp cô ta vậy!”
Nghe vậy, Mặc Tu Nhân cau mày lại.
Thật ra không phải chỉ có Bạch Cẩm Sương cảm thấy như vậy, bản thân anh cũng nghĩ thế, chẳng qua là anh không nói ra vì sợ nói ra sẽ khiến Bạch Cẩm Sương phải suy nghĩ nhiều thêm mà thôi nên mới không nói.
Nhưng mà Tần Minh Lệ không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà biến mất trong không khí được, anh và Tần Minh Xuân đã phải người đi tìm kiếm vậy mà lại không tìm ra được! Điều này căn bản là đã khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó tin.
Buổi tối khi anh từ bệnh viện trở về, bên phía Mặc Ngôn gọi điện thoại đến nói là đã hoàn toàn mất dấu vết của Tần Minh Lệ rồi.
Mặc Tu Nhân luôn có một dự cảm không tốt.
Thấy anh không đáp lại, Bạch Cẩm Sương nhịn không được nên lên tiếng: “Thật ra em cũng muốn điều chỉnh cảm xúc lại một tí, nhưng không biết là vì sao, em lại có linh cảm rất xấu, hơn nữa tối hôm nay mí mắt bên phải của em cứ giật giật mãi!”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, trong mắt lóe lên: “Nếu bị giật nhiều thì dán một miếng giấy trắng lên mí mắt đi!"
Bạch Cẩm Sương: “...Đây là cái cách mê tín gì vậy?” Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Mí mắt giật dán miếng giấy trắng sẽ hết giật đấy, cho dù có giật khủng khiếp thì giật rồi cũng không có tác dụng gì đâu!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được nhếch môi nói: “Anh thật là ấu trĩ, ngay cả cái này mà cũng tin nữa!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em yêu, em cười rồi là tốt!”
Bạch Cẩm Sương nghe đến đây, nụ cười từ từ nhạt đi “Thật ra anh không cần phải dỗ cho em vui đâu, lâu nay trí nhớ của em vẫn luôn tốt, sau khi trải qua chuyện lần này rồi, khi em nói ra điều gì sẽ luôn chú ý, sẽ không phạm phải những sai lầm đơn giản đó nữa đâu!”