"Đúng đấy, diện mạo của cô ta còn không đẹp bằng Bạch Cẩm Sương, ánh mắt của Tống giám đốc Mặc, chậc chậc chậc, vậy là không được rồi "
Qúy Nhiên vốn định đến xem bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương rồi đưa ra ý kiến, nhưng cuối cùng cô ta lại muốn đi tìm Mặc Tu Nhân.
Mà cô ta cũng không ngờ được khi mình còn đang ngồi xem bản thảo thì lại nhận được điện thoại của Triệu Văn Dương. “Anh Mặc muốn tôi đến gặp anh ấy sao? Được rồi, tôi cũng đang ở trong bộ phận thiết kế của Hoàng Thụy. Đúng, đúng, đúng, tôi đang cùng thảo luận với cô Bạch về chuyện chỉnh sửa các trang sức cá nhân. Anh sẽ tới đón tôi sao? Vậy cũng được, tôi sẽ ở bộ phận thiết kế chờ anh.”
Quý Nhiên cúp điện thoại, mặt mũi của cô ta lại tràn đầy sự thẹn thùng: "Anh Mặc đúng là sốt ruột quá rồi. Lúc này, anh ấy đã không thể chờ được mà muốn gặp tôi ngay.”
Nguyên Hòa Hạ cười trêu ghẹo: "Ai bảo cô lại xinh đẹp động lòng người như thế này, làm cho Tổng giám đốc Mặc mỗi giây mỗi phút đều không ngừng nhớ về cô.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Quý Nhiên lại càng thẹn thùng. Mặt mũi của Bạch Cẩm Sương lúc này đã cứng đỡ, thậm chí cô còn không thể nói được câu nào”
Nguyên Hòa Hạ vênh váo hung hăng hừ một tiếng: "Nhà thiết kế Bạch, cô xem đi, mấy lời tôi nói lúc trước thành sự thật rồi kìa. Tôi biết ngay là Tổng giám đốc Mặc đối với Qúy Nhiên chúng ta là toàn tâm toàn ý, chứ không phải là cô. Lúc trước tôi cũng đã khuyên cô nên có thái độ tốt rồi mà cô còn không nghe.” Bạch Cẩm Sương cũng không thèm nhìn dáng vẻ khoe khoang và khiêu khích của Nguyên Hòa Hạ.
Sắc mặt của cô cũng không thay đổi mà nhìn Quý Nhiên: "Cô Quý, cô còn có yêu câu gì với bản thiết kế này không?”
Quý Nhiên vội vàng cười rồi lắc đầu: "Không có, cô cứ trực tiếp đem bản thiết kế này đi chế tác là được rồi.”
Bạch Cẩm Sương gật đầu nhẹ một cái.
Nguyên Hòa Hạ không phục: “Qúy Nhiên à, bây giờ thân phận của cô cũng không tâm thường mà cô cũng không nói giúp tôi. Cô xem cô ta bắt nạt tôi thế nào kìa.”
Quý Nhiên có chút bất đắc dĩ: "Hòa Hạ, cô khiêm tốn một chút đi. Tổng giám đốc Mặc không hi vọng tôi tỏ ra quá lộ liễu, mà tôi cũng không muốn mình khiến anh ấy tức giận.”
Lúc này, Nguyên Hòa Hạ mới bĩu môi một cái, ra vẻ từ bị nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: "Được rồi, vậy tôi sẽ nể mặt Qúy Nhu mà không truy cứu trách nhiệm cô nữa.”
Bạch Cấm Sương cúi đầu nhìn thiết kế bản thảo mà khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc. Truy cứu trách nhiệm của cô, cô đã làm gì sai sao? Bây giờ, cô cảm thấy vô cùng ghét cái người tên Nguyên Hòa Hạ này.
Khi Nguyên Hòa Hạ còn đang muốn nói cái gì đó thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cô lập tức cất cao giọng: "Mời vào.”
Triệu Văn Dương đẩy cửa tiến đến, ánh mất anh ta có chút phức tạp nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương một cái rồi lễ phép mở miệng: "Cô Quý, mời đi theo tôi lên tầng.”
Quý Nhiên thẹn thùng gật đầu: "Hòa Hạ, cô cử ở chỗ này chờ tôi nhớ. Tôi sẽ đi gặp anh Mặc một chút.”
Nguyên Hòa Hạ nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt mập mờ gật đầu: "Đi đi. Tôi cũng không sốt ruột đâu, cho nên tôi chờ cô cả ngày cũng được.”
Nghe vậy, sắc mặt của Quý Nhiên lại càng đỏ hơn. Từ đầu đến cuối, Bạch Cẩm Sương đều không thay đổi sắc mặt của mình.
Việc Quý Nhiên đi theo Triệu Văn Dương rời đi như một hành động chứng minh có tính chäc chắn hơn mối quan hệ giữa Quý Nhiên và Mặc Tu Nhân. Mọi người trong bộ phận thiết kế lại bắt đầu xôn xao bàn tán. Quý Nhiên vừa đi, Nguyên Hòa Hạ lại bắt đầu lộ ra bản tính của mình. Cô ta vênh váo tự đắc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Qúy Nhiên là một người dễ nói chuyện nhưng tôi cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy. Tôi chưa hài lòng về bản thiết kế này, cô cân phải chỉnh sửa lại” Về việc bản thiết kế, cho dù cô có gặp phải khách hàng khó tính đến như thế nào thì Bạch Cẩm Sương cô chắc chắn sẽ không nổi giận.
Cô bình tĩnh gật đầu: "Cô Nguyên, mời nói ra yêu cầu của cô."
Nguyên Hòa Hạ ngồi xuống, tỏ vẻ kiêu ngạo rồi bắt đầu yêu cầu cái này cái kia. Bạch Cẩm Sương yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cô lại lấy cây bút để viết vào phần ghi chú. Đến khi Nguyên Hòa Hạ nói xong, cô ngước mắt lên rồi nói: "Cô Nguyên, nếu như khách hàng tự mình xây dựng bản thiết kế thì nếu bản nào này sẽ được sửa đối trên ba lần thì bên cô sẽ phải trả thêm tiền. Đây là chuyện chúng ta ghi rõ trong hợp đồng.”
Dĩ nhiên là Nguyên Hòa Hạ cũng không có dư thừa tiền mà thêm vào chỗ này. Cô ta lập tức trợ trừng to mắt và nói với giọng điệu lanh lảnh: "Cô nói cái gì cơ? Còn phải trả thêm tiền nữa sao?” Mặt của Bạch Cẩm Sương không chút thay đổi, cô chỉ gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, đây là lần sửa đổi cuối cùng, vì vậy hi vọng cô hãy cố gắng nói rõ các yêu câu của mình, không được nói quá chung chung như vậy.”
Nguyên Hòa Hạ vội vàng cầm qua thiết kế bản thảo và nhìn kỹ lại một lần nữa. Thực ra, cô ta rất hài lòng với bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương, nhưng cô ta lại muốn thể hiện thân phận bạn tốt của ba chủ tương lai cho nên cô ta mới muốn làm khó Bạch Cẩm Sương. Cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy... chỉ cần làm theo bản thiết kế này thôi, không cần thay đổi gì cả.”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương cười lạnh một tiếng, cô gật đầu rồi nói: "Vậy tôi ra ngoài làm việc trước.”
Khi Bạch Cấm Sương vừa đi ra ngoài, Nguyên Hòa Hạ mới phát hiện ra chuyện Bạch Cẩm Sương đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta từ lâu, vì vậy cô ta đã bị chơi xỏ rồi. Cô ta lập tức cảm thấy cô cùng tức giận.
Cô ta còn đang muốn đi tìm Bạch Cẩm Sương để tính số. Nhưng khi cô ta suy nghĩ lại một cách cẩn thận, đợi đến khi quan hệ của Qúy Nhiên và Mặc Tu Nhân được xác định hoàn toàn thì cô ta ra tay cũng chưa muộn.
Cô ta đang nghĩ đến một viễn cảnh vô cùng đẹp. Nói không chừng, sau này cô ta còn có thể xúi giục Qúy Nhiên ra thay với Bạch Cẩm Sương cũng nên. Dù sao cô ta nhìn Bạch Cẩm Sương cũng thấy rất không vừa mắt. Chỉ là một nhà thiết kế mà thôi nhưng sao lại xinh đẹp đến vậy chứ? Đúng thật là rất quyến rũ.
Dĩ nhiên là Bạch Cẩm Sương không biết những suy nghĩ kỳ lạ này của cô ta. Từ đầu đến cuối sắc mặt của cô đều không có biểu cảm gì, cho nên cũng không ai biết là trong lòng cô hiện đang quy nghĩ cái gì.
Từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy vừa tức giận vừa chua xót rồi. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã xảy ra đều là sự thật mà cũng không ai biết rằng cô đã phải trải qua những gì.
Thứ cảm tình này, không phải là vòi nước, cứ nói đóng là đóng được ngay. Từ đầu đến cuối, cô vân luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng cô không được có suy nghĩ nào khác với Mặc Tu Nhân.
Nhưng không biết từ khi nào, tình cảm này đã như cái vò nước được mở. Đến khi, tin đồn của Mặc Tu Nhân và người khác xuất hiện, cô mới có thể cảm giác được rõ ràng chuyện trái tim của mình cảm thấy không thoải mái đến mức nào. Nhưng mà, phần tình cảm này của cô lại không thể thu lại được. Bạch Cấm Sương nở một nụ cười tự giễu.
Cô thực sự là một đứa ngu ngốc.
Mặc Tu Nhân đang từng cảnh cáo cô chuyện không nên có suy nghĩ gì với anh. Nhưng, mặc dù bản thân cô biết rất rõ, đây là một cái hố sâu nhưng cô vẫn cứ như vậy mà nhảy vào. Nói cho cùng, cô cũng nên tự trách bản thân mình, Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Triệu Văn Dương vừa đi, Quý Nhiên lập tức mở to hai mắt với một bộ dáng vẻ vô tội, nước mắt rưng rưng, cô ta giải thích một cách tội nghiệp: "Tổng giám đốc Mặc, em cũng không biết chuyện tối hôm qua sẽ bị chụp lại. Thật xin lỗi, hôm nay em tới đây, chủ yếu là muốn giải thích với anh về chuyện này. Anh đừng nổi nóng vì chuyện này.
Em thực sự cũng không muốn có quan hệ gì với anh, thật xin lỗi."
Lúc cô ta nói còn vội vàng xoay người rồi cúi đầu.
Cô ta cố gắng bày ra một dáng vẻ nhỏ bé, yếu đuối và ủy khuất đến đáng thương. Trong lòng Mặc Tu Nhân đang cảm thấy rất bực bội, anh cũng không nhịn được nữa mà xua tay rồi nhíu mày nhìn cô †a: "Không cần bày ra cái bộ dạng này. Hôm nay tôi bảo cô đến đây là muốn nói với cô hai chuyện.” câu nói."
Quý Nhiên trừng to mắt. Cô ta vẫn tỏ ra bộ dạng vô tội làm người khác phải thấy thương xót: "Chuyện gì vậy?" Nếu như là một người đàn ông khác, khi họ nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, chỉ sợ rằng bọn họ đã mềm lòng từ lâu rồi. Đáng tiếc, tảng đá Mặc Tu Nhân này lại chỉ cảm thấy hứng thú với một mình Bạch Cẩm Sương mà thôi.
Cho nên không có một người phụ nữ nào khác có thể lọt vào mắt anh được. Anh trầm giọng nói: "Cô tự mình giải thích rõ với bên ngoài vê những tin đồn giữa tôi và cô. Nếu như cô làm như vậy, tôi có thể giao cho cô vị trí người đại diện của Trang sức đá quý Hoàng Thụy trong quý này.”
Ngay sau lời anh vừa nói, Quý Nhiên lập tức vừa thấy kinh ngạc lại vừa thấy vui mừng. Cô ta vui đến mức không kiềm chế được biểu cảm trên mặt của mình: “Thật sao?”
Phải biết, có thể trở thành người đại diện cho Trang sức đá quý Hoàng Thụy đồng nghĩa với việc độ nổi tiếng của cô ta cũng sẽ tăng lên. Cho nên, sao chuyện này có thế không khiến cô ta cảm thấy vui mừng được chứ?
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: "Cô thực sự nên cầm một cái gương lên mà nhìn sắc mặt tham lam của mình”
Trong nháy mặt, sắc mặt vui vẻ của Quý Nhiên lập tức cứng đờ.
Mặc Tu Nhân nở một nụ cười đấy châm chọc: "Sao vậy? Không chịu đựng được chuyện này sao? Nếu cô không đồng ý với yêu câu của tôi thì cô có thể lập tức rời khỏi đây được rồi đó”
Sắc mặt của Quý Nhiên lập tức thay đổi, cô ta vội vàng lắc đầu: "Không, em đồng ý."