Vân Thành Nam bất đắc dĩ đưa tay lên trán, không biết nên giải thích như thế nào.
Tề Bạch Mai không vui: “Em vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng còi, Vân Thành Nam, anh như vậy là làm sao, chúng ta vừa mới yêu đương chưa được bao lâu, anh lại có thể lừa em, Cẩm Sương quả nhiên nói không sai, yêu đương không chỉ là việc hai người yêu nhau, còn phải dung hòa với nhau, và dần dần tin tưởng nhau!”
Vân Thành Nam dở khóc dở cười: “Mấy chuyện tình chàng ý thiếp này đều là do Bạch cẩm Sương nói cho em à?"
Tề Bạch Mai chẹp miệng: “Dù sao cũng sơ sơ là ý này, anh đừng chuyển chủ đề, anh nói cho em, vì sao anh lại lừa dối em, nếu anh không nói cho em, chắc chắn là tối nay em sẽ không ngủ được!”
Vân Thành Nam có chút bế tắc, nhưng mà, cuối cùng vẫn là lựa chọn nói một nửa sự thật: “Vừa nãy quay về, anh với mẹ cãi nhau vài câu, tâm trạng không tốt, anh bèn lái xe đi ra ngoài!”
Tề Bạch Mai liền cao giọng: “Vậy anh làm thế nào? Buổi tối ngủ vạ vật ở đường phố à?”
Vân Thành Nam nghe thấy giọng của Tề Bạch Mai, tâm trạng tự nhiên tốt lên: “Vốn dĩ muốn tìm một quán bar vào giải sầu, cũng không có người đi cùng, anh cũng không muốn ngủ ngoài đường. Em có thể chia cho anh một nửa giường của em được không?”
Vân Thành Nam cố ý trêu chọc Tề Bạch Mai, kết quả, cô gái ngốc nghếch Tề Bạch Mai, vừa nghe thấy câu này, não lập tức đông nghẹt lại.
Cô nói lắp bắp: “Vậy... Vậy... Cái gì, giường nhà em quá nhỏ, không thể nào chia cho anh được, em... Hay là em dậy, cùng anh đi đến quán bar nhé, anh thấy thế nào?
Nghe thấy giọng nói lắp bắp của Tề Bạch Mai, Vân Thành Nam đều có thể tưởng tượng được ra lúc này mặt cô ửng hồng lên, xấu hổ làm sao.
Vân Thành Nam vẫn biết, mẹ của Tề Bạch Mai, Trần Di Thiên là kiểu người gì, dẫu sao, bà ta lúc đầu ở trong phòng bệnh trách mắng Bạch Cẩm Sương, trực tiếp bị Mặc Tu Nhân bóp cổ, thu xếp sự việc một hồi, anh ta vẫn biết.
Cho dù phẩm hạnh của Trần Di Thiên như thế nào, nhưng mà, Tề Bạch Mai và mẹ cô ấy, thật sự không giống nhau!
Đáng tiếc, mẹ anh ta cũng chưa được gặp qua Tề Bạch Mai, lại mang đầy thành kiến đối với cô ấy, thú thật trong lòng Vân Thành Nam có chút hoảng sợ.
Tề Bạch Mai thấy Vân Thành Nam không nói chuyện, cô ấy lập tức có chút hoảng hốt: “Không phải chứ, Vân Thành Nam, anh... Anh không phải là vì em từ chối anh, cho nên, tức giận với em đó chứ!"
Vân Thành Nam thở dài, điều tiết lại tâm trạng một chút: “Nếu anh tức giận, em làm thế nào đây?”
Tề Bạch Mai khẽ tủi thân nói: “Vậy... Vậy giường của em sẽ chia cho anh một nửa nhé!”
Nghe thấy lời này, Vân Thành Nam không nhịn được, trực tiếp khẽ cười ra tiếng.
Tề Bạch Mai có chút xấu hổ: “Anh cười cái gì chứ. Không phải ban nãy anh kêu em chia giường à, bây giờ anh còn cười em!”
Vân Thành Nam khẽ dịu dàng nói: “Tất nhiên là muốn chia rồi, chỉ có điều, không phải bây giờ, mà là sau này.”
Vân Thành Nam giọng nhẹ nhàng, đang vào giữa đêm, giọng anh cứ như đang quyến rũ vậy, Tề Bạch Mai không nhịn được đưa tay lên xoa xoa hai má ửng hồng, cô ta buồn bã hỏi: “Vậy tối nay anh làm thế nào đây?”
Vân Thành nam con mắt lóe lên: “Ở khách sạn thôi! Đợi ngày mai có thời gian rồi tìm một căn nhà sau!”
Tề Bạch Mai có chút kinh ngạc: “Sau này anh không sống ở nhà sao? Là vì cãi nhau với mẹ an àh? Anh làm như vậy, mẹ anh e rằng sẽ đau lòng lắm đó, dù sao cũng là người một nhà cả mà, ai cũng có lúc tâm không trạng không tốt, cãi nhau thì cũng cãi nhau rồi, ngày hôm sau xin lỗi, chẳng phải là tốt rồi sao, anh đừng giận mẹ anh lâu quá, nếu không bà ấy sẽ rất đau lòng!”
Tề Bạch Mai biết rằng, Vân Thành Nam sống ở trong nhà, cho nên cô ấy mới nói như vậy.
Chỉ có điều, Vân Thành Nam nghe thấy những lời nói này của cô ấy, tâm trạng của anh ta lại càng thêm phức tạp.
Mẹ anh ta nói con gái nhà họ Tề không được học hành tử tế, hừ... Vân Thành Nam không biết nên nói gì mới tốt, Tề Bạch Mai thẳng tính vậy, không biết mẹ anh ta đã nói gì về cô rồi, thế mà cô ấy vẫn đang lo lắng cho quan hệ mẹ con của anh ta và mẹ nữa. Nhưng về phần mẹ, bà ta cũng chưa từng gặp qua Tề Bạch Mai, mà đã một mực vu khống cô.
Sự tương phản quả là quá rõ ràng rồi, Vân Thành Nam khó mà có thể không nghiêng về phía Tề Bạch Mai.
Anh ta khẽ nói: “Cô gái ngốc, chuyện này em không cần quan tâm đầu, sớm muộn thôi anh cũng dọn ra ngoài ở, không thể nào cả đời sống trong nhà được, em có hiểu không?”
Tề Bạch Mai ngốc nghếch nói: “Em không hiểu! Lúc đầu em rất muốn ra ngoài sống, là vì anh trai em đã ra ngoài sống rồi, em cảm thấy bản thân đã lớn, cho nên muốn ra ngoài ở, chỉ có điều, bố mẹ em vẫn rất lo lắng cho em, thường đến thăm em, em nghĩ, mẹ anh cũng là không yên tâm để anh sống một mình đâu!”
Vân Thành Nam bất đắc dĩ thở dài trong lòng, làm gì có chuyện bà ta không yên tâm để anh ta sống một mình chứ, bà ta chỉ muốn khống chế anh ta, không muốn để anh ta với Tề Bạch Mai yêu nhau thôi.
Chỉ có điều, anh ta và Tề Bạch Mai vừa mới ở bên nhau, anh ta cũng không muốn vì điều này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của Tề Bạch Mai.
Anh nói: “Em làm sao mà ngốc như vậy chứ, dù vẫn không yên tâm, cũng muốn để anh một mình ra ngoài sống, sau này anh lập gia đình rồi, không thể mãi mãi ở cùng họ được! Hay là, em hy vọng tương lai kết hôn rồi, sống chung dưới một mái nhà cùng với mẹ chồng!”
Ở đầu bên kia, mặt của Tề Bạch Mai ngay lập tức lại đỏ ửng lên: “Anh đang nói nhảm gì vậy, em... Em căn bản không phải là ý đó, anh... Ra ngoài sống hay không, bản thân anh tự xử lý là được rồi, dù sao em cũng không quản anh đâu!” Vân Thành Nam không nhịn nổi bật cười: "Bạch Mai à, làm sao mà em có thể đáng yêu như vậy chứ?”
Tề Bạch Mai âm thầm tự đắc: “Anh quản em à!”
Vân Thành Nam mím môi cười thầm: “Anh đương nhiên muốn quản em rồi, em với anh đã ở bên nhau, thì em là người của anh rồi!”
Tề Bạch Mai ngại ngùng chẹp miệng, nói với người ở bên kia điện thoại: “Vân Thành Nam, em phát hiện sau khi anh hẹn hò, anh thật sự thay đổi rất nhiều đấy!” “Vậy là đã thay đổi tốt hơn, hay là thay đổi xấu đi hả?” Giọng của Vân Thành Nam mang theo tiếng cười nhẹ. Tề Bạch Mai có chút ngại ngùng: “Không tốt cũng không xấu, là bản tính vốn có của anh đã bộc lộ ra rồi!”
Vân Thành Nam cười ra tiếng, Tề Bạch Mai quả là bảo bối vui vẻ của anh ta!
Lại nói, Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư đã trở về nơi ở của họ.
Đến cửa, Lâm Kim Thư vừa muốn mở cửa, Cảnh Hạo Đông đã kéo lấy cổ tay cô ấy không buông: “Kim Thư!” Lâm Kim Thư xoay người liếc anh ta một cái: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hạo Đông ánh mắt lóe lên: “Em không muốn cùng anh nói chuyện một chút sao?”
Lâm Kim Thư sững sờ: “Vậy... Ngủ ngon!”
Cảnh Hạo Đông: “
Kết quả, anh ta ở đây không nói nên lời, bên kia, Lâm Kim Thư đã nhấn mật mã, nhanh chóng mở cửa ra.
Sau một giây, Cảnh Hạo Đông ánh mắt lóe lên, đột nhiên đóng cửa, mạnh mẽ kéo Lâm Kim Thư: “Em không muốn làm gì với anh à?”
Cũng yêu nhau lâu như vậy, Lâm Kim Thư lại có thể một chút ý nghĩ thân mật cùng anh ta cũng không có!
Lâm Kim Thư giơ tay đẩy anh ta ra: “Cảnh Hạo Đông, trước đây em đã nói rồi, em và những bạn gái cũ của anh trước đây không giống nhau!”
Cảnh Hạo Đông không dám cứng rắn, chỉ có thể buông tay Lâm Kim Thư, tay vẫn còn kéo cánh tay cô ấy, có chút oán hận trong lòng: “Vậy em cho anh chút ngọt ngào không được sao? Yêu cầu của anh một chút cũng không quá cao mà!”
Lâm Kim thư nhướn mày: “Ngọt ngào cái gì!”
Cảnh Hạo Đông lập tức giống như chó sói thấy xương: “Anh dạy em!” Lâm Kim Thư theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, kết quả, cô ấy lập tức đã bị Cảnh Hạo Đông trực tiếp đẩy vào cánh cửa đối diện.
Cảnh Hạo Đông dịu dàng nhìn cô: “Kim Thư, anh sẽ rất dịu dàng với em!”
Lâm Kim Thư mặt tối sầm lại, vừa muốn nói gì đó, kết quả, Cảnh Hạo Đông đã trực tiếp hôn xuống.