Sáu mươi triệu đối với nhà họ Vân mà nói, có thể không phải là một con số lớn, nhưng cô thà quyên góp cho những người khốn khó cũng không muốn bị người khác lừa bịp.
Ông lão nằm ở dưới đất giở trò, nắm lấy cánh tay của Vân Yến, cố tình nói lớn lên để thu hút sự chú ý của mọi người: “Đụng người này, ôi chân của tôi!”
Sắc mặt Vân Yến trở nên vô cùng khó coi, cô đây là đụng phải người dàn dựng tai nạn rồi!
Vẻ mặt Vân Yến nghiêm túc: “Được, ông đã nói chân ông bị đụng gẫy rồi, vậy thì bây giờ tôi gọi 115, nếu như bệnh viện kiểm tra ông không bị gì, tôi sẽ kiện ông vì tội tống tiền!”.
Vân Yến nói xong, cô định gọi điện cho Lâm Kim Thư, nhờ cô ấy đem đồ tới giúp cho Bạch Cẩm Sương. Suy cho cùng thì, là người khác cô cũng không thấy yên tâm.
Nhưng chuyện hôm nay, sao cô cũng không thể để người khác lừa mất sáu mươi triệu!
Kết quả, cô vừa mới lôi điện thoại ra, liền nghe thấy một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: “Nếu như tố có sáu mươi triệu, cho dù có nhảy lầu
đi chăng nữa cũng không đưa cho loại người này!”. Vân Yến ngây ra, lúc này mới nhìn thấy, không biết từ lúc nào có một chiếc xe hơi đỗ lại bên cạnh, một người đàn ông đẹp trai dựa vào thành xe, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Sắc mặt Vân Yến thay đổi: “Tôi không nói sẽ đưa cho ông ta, tôi chỉ là định đưa ông ta tới bệnh viện, làm kiểm tra, tôi xem ông ta còn có thể lựa tôi thế nào!”
Ông già lập tức dừng lại, không ăn vạ nữa, khản cổ mắng: “Cái cô này, cô nói ai lừa bịp, cô đụng vào người tôi rồi còn dám nói như vậy, còn có công lý không vậy!”
Mọi người vậy lại xung quanh xem ngày càng đông, dường như đều đang chỉ trích Vân Yên và người đàn ông kia.
“Hai bọn họ sao có thể đối xử với người giá như vậy!”
“Đúng thế, cho dù không đụng phải, cô đưa người ta tới bệnh viện kiểm tra, thì đã làm sao!”.
“Ông ấy đã không đứng lên được rồi, còn nói người ta lừa bịp, nhìn xem những gì mấy người nói có còn là tiếng người không?”
Cảnh Hạo Đông phớt lờ những lời bình luận này, trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt: “Ông già, ông nói công lý với tôi xem, ông tự làm ra vụ tại nạn này là công lý sao? Cô gái này có đâm vào ông hay không, camera giám sát lộ trình của tôi, ghi lại một cách rõ ràng, chúng ta không nói gì nữa, trực tiếp báo cảnh sát đi! Để cảnh sát tới đây xem xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào!”
Cảnh Hạo Đông vốn là đến tìm Lâm Kim Thư, kết quả, vừa mới đi đến dưới sảnh công ty Hoàng Thụy, liền nhìn thấy chuyện này.
Anh đã xem màn kịch này được hai phút, muốn xem xem ông già này. rốt cuộc muốn làm cái gì!
Quả nhiên, lại là một ông già xấu xa!
Ông già ôm lấy chân, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi: “Cậu thanh niên này, các người chắc chắn là cùng một ruộc, lại hợp sức lại đi ức hiếp một ông già lớn tuổi như tôi!”
Vân Yến thấy mọi người xung quanh vẻ mặt đều có chút do dự nhìn ông già.
Cảnh Hạo Đông trực tiếp lấy ra điện thoại, gọi cho 113: “Alo, 113 phải không? Đây là cổng tập đoàn trang sức đá quý Hoàng Thụy, ở đây có người dàn dựng tai nạn, chỗ tôi có camera ghi hình lộ trình ghi lại, đối phương đến xe còn chưa đụng phải mà người đã ngã xuống đất, bây giờ đối phương bắt ép chủ xe bồi thường sáu mươi triệu, phiền các anh qua đây xem một chút!”
Cảnh Hạo Đông gọi điện thoại xong, sắc mặt mọi người xung quanh liền thay đổi.
Ông già đang nằm dưới đất, cũng không ngờ Cảnh Hạo Đông là người kiên quyết tàn nhẫn như vậy, nói gọi điện thoại liền gọi điện thoại.
Sắc mặt ông ta thay đổi mấy lần, cuối cùng ông đột nhiên từ dưới đất đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dắt xe đạp chạy đi!
Lúc này mọi người mới nhận ra, những gì mà Cảnh Hạo Đông và Vân Yến nói là đúng, ông già này chính là tới dở trò lừa người.
Tất cả mọi người đều đồng loạt thở dài, những người vừa nãy chỉ trích Vân Yến và Cảnh Hạo Đông xấu hổ rời đi.
Vân Yến nhìn Cảnh Hạo Đông cảm kích: “Cảm ơn anh, chỉ là có điều vừa rồi anh báo cảnh sát phải nhanh chóng gọi lại hủy đi!”
Cảnh Hạo Đông cười xoay màn hình điện thoại trong tay giơ cho cô xem: “Yên tâm đi, tôi không có báo cảnh sát, chỉ là hù dọa ông già đó một chút, nếu như ông ta thật sự không biết tốt xấu thì tôi mới báo cảnh sát thật, dù sao thì ở đây thật sự cũng có camera giám sát!”
Vân Yến nhớ đến cảnh Cảnh Hạo Đông ra tay cứu giúp, nhìn anh dưới ánh mặt trời, gương mặt anh tuấn, giống như tỏa ra hào quang, trái tim nhỏ bé của cô không khỏi đập mạnh: “Thế này đi, nói thế nào đi chăng nữa, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, à phải rồi, anh tên là gì, hôm khác tôi mời anh ăn cơm!”.
Tuy Cảnh Hạo Đông thường xuyên đến Hoàng Thụy tìm Mặc Tu Nhân, nhưng đều là đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, anh tới tìm Lâm Kim Thư, cũng toàn là ở trong phòng công nghệ thông tin, điều này dẫn đến, Vân Yến không hề gặp qua Cảnh Hạo Đông.
Vả lại, tuy nhà họ Vân cũng là tầng lớp thượng lưu, nhưng tính cách Vân Yến hướng nội, cũng không thích tham gia các loại tiệc tùng, đây là lần đầu tiên Vân Yến gặp Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông cong mội, trong mắt mang theo ý cười: “Tên tôi là Lôi Phong, không cần cảm kích tôi, mời cơm cũng không cần!”.
Cảnh Hạo Đông nói xong, xoay người mở cửa xe, liền khởi động xe rời đi.
Vân Yến hơi sững sờ, không ngờ đối phương lại nói ra tên với cô.
Vẻ mặt của cô có chút mất mát, nhớ đến vẫn còn chuyện chính phải làm, cô nhanh chóng lên xe, đưa đồ cho Bạch Cẩm Sương.
Vân Yến đưa đồ tới chương trình phụ nữ là phải đẹp xong liền rời đi.
Bạch Cẩm Sương nhìn khách mời của chương trình, đầu cảm thấy choáng váng.
Cô cuối cùng cũng biết, tại sao sáng sớm hôm nay mắt phải của cô cô lại giật dữ dội như vậy, hóa ra hôm nay cô thật sự may mắn! Các khách mời của tổ chương trình lần lượt đến đầy đủ. Năm nhóm khách mời, mỗi nhóm hai người.
Một người không đội trời trung với Bạch Linh Lan còn chưa đủ, đối tác của Bạch Cấm Sương lại còn là Quý Nhiên!
Như vậy cũng thôi đi, Dung Bảo Linh - người trước đây tham gia cuộc thi ở thành phố Nha Trang đối đầu với cô, thực sự cũng có mặt trong những khách mời, vừa xuất hiện đã hích mũi trừng mắt với Bạch Cẩm Sương.
Điều khiến Bạch Cẩm Sương càng suy sụp là, Doãn Nhược Liên cũng đến tham gia chương trình này!
Cô ấy vẫn là ngôi sao có địa vị lớn nhất trong chương trình này, người trong tổ chương trình đều tâng bốc xu nịnh cô ta.
Bạch Cẩm Sương không khỏi cười khổ, tổ chương trình đúng thật biết chọn người, đây là cho cô kể thì không đội trời chung với cô, là đến tụ họp sao?
Sớm biết vậy, cô đã không tham gia chương trình này rồi, nhưng bây giờ hợp đồng cũng đã ký ra, nói cái gì đi chăng nữa cũng đều muộn rồi!
Chương trình bắt đầu ghi hình, người dẫn chương trình đi lên sân khấu nói bắt đầu chương trình.
Ý tưởng thiết kế đồ trang sức của chương trình kỳ này là thiên nhiên, từ đó bắt đầu triển khai ý tưởng thiết kế.
Bạch Cẩm Sương vốn nghĩ là, trong quá trình ghi hình chương trình, ngoài Quý Nhiên ra cô không cần phải giao tiếp với bất kỳ ai.
Nhưng Bạch Cẩm Sương sao cũng không thể ngờ, một Quý Nhiên suýt nữa khiến cô bản thảo thiết kế cũng không vẽ ra được.
Quá trình ghi hình cơ bản đều là ghi lại cận cảnh hai người tương tác với nhau, quá trình nhà thiết kế vẽ ra bản thảo thiết kế, và người nổi tiếng nói ra đề xuất mình mong muốn.
Chỉ cần mỗi lần máy quay đến gần, Quý Nhiên lập tức bắt đầu bày mưu tính kế cho Bạch Cẩm Sương, cướp ống kính.
Những cái này Bạch Cẩm Sương đều có thể hiểu, suy cho cùng thì, vị trí ngôi sao phải chiếm lấy vị trí G, nhất cử nhất động dưới ống kính so với người bình thường bọn họ còn quan trọng hơn.
Quý Nhiên giống như đang diễn, tự cho mình thêm một vài vậy, Bạch Cẩm Sương cũng có thể nhịn.
Nhưng, bất luận thế nào Bạch Cẩm Sương cũng không nhịn được nữa, Quý Nhiên không hiểu về thiết kế đồ trang sức, lại còn toàn nói hươu nói vượn. Lại một lần nữa máy quay đến gần, bắt đầu quay bọn họ.
Quý Nhiên lập tức mở miệng, giọng nói dịu dàng: “Cầm Sương, cô thiết kế ở chỗ này đính một giọt nước, dù sao thì chúng ta lên thiết kế ý tưởng là về núi non sông nước mà!”
Bẩm Cẩm Sương tính cách ngay thẳng, cũng không biết cách che dấu cảm xúc trước ống kính.
Cô thật sự không cách nào chịu đựng nổi Quý Nhiên, không biết gì nhưng lại giả vờ như hiểu biết, diễn còn nhiều hơn ai hết, trước thì bảo cô thêm hình dáng núi, giờ lại thêm giọt nước, cô ta đây là thiết kế sao? Đây là cô bạn nhỏ dựa theo bốn chữ núi non sông nước về đi!