Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng bệnh chỉ còn Bạch Cẩm Sương và Văn Thành Nam hai người trò chuyện, nhưng chẳng qua, Lâm Kim Thư vốn đã không nói được nhiều, đặc biệt là ở trước mặt người ngoài. 

Nhưng mà, Tề Bạch Mai thì khác, cô ấy vốn là người nhiệt tình nói chuyện thì tương đối ngay thẳng, lúc này lại như người bí ẩn vậy. 

Bạch Cẩm Sương nhìn một hồi, mở miệng nói: “Hôm nay đến đây thôi, anh tự chăm sóc bản thân, tôi và Lâm Kim Thư có thời gian sẽ đến tìm anh, anh và Bạch Mai... không sao đâu!”. 


Vân Thành Nam là người thông minh, rất hiểu rõ ý của Bạch Cẩm Sương, anh ta gật đầu: "Tôi có thể!” 

Bạch Cẩm Sương tạm biệt Vân Thành Nam, dẫn theo Lâm Kim Thư rời khỏi. 

Tề Bạch Mai bây giờ mới mở miệng nói: "Em đi tiễn bọn họ!” Vân Thành Nam “Ừ” một tiếng, Tề Bạch Mai liền cùng Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư ra ngoài. 

Ba người đi đến cạnh thang máy, Bạch Cẩm Sương nhìn Tế Bạch Mai: “Được rồi, cậu quay về đi, đừng vì chuyện này mà giận Vân Thành Nam!”. 

Tề Bạch Mai lẩm bẩm: “Tớ không có giận!” Lầm Kim Thư mở miệng nói: “Nhưng, chúng tớ đều nhìn ra, cậu đã không vui!” 

Tế Bạch Mai có chút khó chịu: “Tớ cảm giác, tớ và mẹ của Văn Thành Nam, cả đời này cũng không có cách nào bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau!”. 

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, cười lên: "Thật ra, nghe được những lời đáng cười của bà ta, đừng nói là cậu nữa, nếu là tớ, cũng không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với bà ta, cái gì mà kêu cậu bảo đảm sau này nghe lời của bà ta chứ, bà ta thật là.." 

Bạch Cẩm Sương cũng không có cách nào hình dung những lời nghe được từ Trần Ngọc Mai, rốt cuộc tâm trạng của bản thân là như thế nào. 

Lâm Kim Thư đột nhiên nói hai chữ: “Vô liêm sỉ!” 

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, kinh ngạc hết một giây, phì cười: "Tuy rằng những lời này có chút không tôn trọng trưởng bối, nhưng mà, rất có lí lẽ, tớ đích thật chưa thấy qua người vô liêm sỉ như vậy, muốn con dâu đảm bảo sau này phải nghe lời bà ta, nếu không thì không chấp nhận hôn sự này, nói thật, chuyện kì lạ này, tớ thật sự chưa thấy qua!”. Lâm Kim Thư cũng mở miệng nói: “Bạch Mai, tớ nhìn ra, lập trường của viện trưởng Vân rất kiên định, cậu đừng vì chuyện này mà giận anh ta nữa!” 

Tề Bạch Mai nhìn bộ dạng lo lắng của Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, hình như bây giờ cô ấy quay về, sẽ cãi nhau với Vân Thành Nam vậy. 

Cô ấy vô phương mà mở miệng nói: “Các cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ là nghe được lời của mẹ anh ấy, trong lòng có chút buồn mà thôi, cũng không có tâm trạng khi khác, dù gì, năm đó bà ta lấy cái chết để uy hiếp, để Vân Thành Nam đính hôn, tớ cũng đã trải qua được, chỉ là đột nhiên nghe được những yêu cầu vô lý này của bà ta, tớ..” 

Bạch Cẩm Sương VỖ VỖ vai của cô ấy: “Tớ hiểu mà, vừa kinh ngạc vừa cạn lời, vả lại, cậu là người trong cuộc, nổi giận cũng là bình thường, chẳng qua... Cậu phải hiểu, sự tức giận này là nhằm vào mẹ của Vân Thành Nam, không liên quan đến Vân Thành, Nam, Vân Thành Nam bây giờ...vô cùng bảo vệ cậu!”. 

Tề Bạch Mai buồn bã gật đầu: “Tớ biết, các cậu không cần khuyên tớ nữa, tớ không ngốc như thế, tớ không dễ dàng cãi nhau với anh ấy đâu, vả lại...anh ấy cũng đã vì tớ bị thương như vậy rồi, tới không phải là người không có lương tâm như vậy!" 

Nghe được giọng điệu Tề Bạch Mai nhẹ lại, Bạch Cẩm Sương cũng yên tâm hơn nhiều: “Vậy thì tốt, đúng rồi, công ty cậu bên đó thế nào?”. 

Cô còn nhớ cuộc nhắn tin trên Zalo lúc trước, Tề Bạch Mai nói thiện tại ở thành phố Tây Hải, tổn thất rất lớn, khiến cô ấy áp lực vô cùng lớn. 

Tề Bạch Mai vểnh môi: “Những chuyện này là chuyên môn của tớ, các cậu không cần phải lo lắng, trận thiên tai này, vô số người rời khỏi thành phố Tây Hải, thời điểm này lòng người tan rã, chính là thời điểm tốt để di dời công ty, tớ đã phải người đi làm thủ tục có liên quan, công ty cũng không có ai phản đối nữa, hôm nay tớ đã bắt đầu di dời công ty, địa chỉ công ty cũng đã phải người đi xem rồi, sau này cũng sẽ ở lại thành phố Trà Giang, các cậu yên tâm đi!” 

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, đích thực đã thở phào nhẹ nhõm, dù gì, chuyện của thành phố Tây Hải, nghe đến cô kinh 

hồn bạt vía. 

Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư vào thang máy, vào thời khắc thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Tề Bạch Mai biến mất. 

Cô ấy thật sự không trách Vân Thành Nam, một chút tâm trạng này cũng không có. 

Nhưng mà, tâm trạng của cô ấy nhất thời cũng không thể vui trở lại, dù gì, tâm trạng của người không phải là cây nhiệt kế, muốn điều chỉnh đến nhiệt độ nào là có thể điều chỉnh đến nhiệt độ đó. 

Nghĩ đến lời của Trần Ngọc Mai, Tề Bạch Mai cảm giác thật sự kì lạ, tại sao lại có người như thế, điều này là muốn khống chế cuộc sống của cô ấy sao? Lại muốn cô ấy hứa những điều này, xem ra, cô ấy lúc trước quả thật đã xem thường Trần Ngọc Mai rồi. 


Chẳng qua, nói đến cùng thì Trần Ngọc Mai cũng là mẹ của Vân Thành Nam, Tề Bạch Mai cũng không thể ở trước mặt Vân Thành Nam nói gì. 


Cô ấy điều tiết lại tâm trạng một hồi mới quay về phòng bệnh. 


Vân Thành Nam nghe được động tĩnh, lập tức quay người lại: “Bạch Mai!” 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK