Mặc Tu Nhân lấy được móc điện thoại, sau đó liền lập tức trực tiếp treo vào chiếc điện thoại màu đen ngay tại trước mặt Bạch Cẩm Sương.
Sau khi anh treo xong còn cầm điện thoại lắc hai lần trước mặt Bạch Cẩm Sương: "Thấy sao, nhìn đẹp ha!"
Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ khoe khoang của anh, nhịn không được mà nhếch môi: "Đẹp!" Trước đó cô còn sợ Mặc Tu Nhân sẽ không thích cơ! Bạch Cẩm Sương chỉ trong vòng mười mấy phút đã nấu xong mì trường thọ. Lúc này mới mười một giờ rưỡi.
Bạch Cẩm Sương nhìn thời gian, đặt mì trường thọ lên kệ để đồ, mở miệng nói: "Ăn thôi, bây giờ còn chưa đến mười hai giờ, phần chúc mừng sinh nhật này của tôi cũng tính là đuổi kịp giờ rồi!".
Mặc Tụ Nhân nghe thấy lời này, nhìn cô một cái rồi trực tiếp ngồi lên ghế đẩu cao bên cạnh kệ để đồ, bắt đầu ăn mì.
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: "Anh không ra bên ngoài ăn sao?" Mặc Tu Nhân lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Không ra, bên ngoài nhiều người, ồn ào lắm!" Anh chính là muốn ở chung trong không gian nho nhỏ này với Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương cười khẽ: "Vậy được rồi, anh vui là được!".
Mặc Tu Nhân ăn một ngụm mì lớn, ngước mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: "Mì trường thọ của em làm rất là ngon!".
Mắt Bạch Cẩm Sương ánh lên ý cười: "Anh thích là tốt rồi!" Bạch Cẩm Sương tối nay đặc biệt dịu dàng, nói chuyện cũng ngoan ngoãn vô cùng. Trong lòng Mặc Tụ Nhân có một loại cảm giác nói không thành lời.
Anh vừa ăn vừa nói với Bạch Cẩm Sương: "Quà của em, còn có bát mì trường thọ này nữa, chính là món quà tốt nhất mà năm nay tôi nhận được!"
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này, trong lòng dễ chịu cực kỳ. Không uổng phí cô đêm hôm còn chạy tới đây.
Lúc này, Cảnh Hạo Đông bước ra từ sau lưng Mặc Tu Nhân, trực tiếp ôm lấy bả vai của Mặc Tu Nhân: "Tu Nhân, đang lén ăn cái gì đó? Cũng không chia cho tôi một chút, cậu thật quá đáng mà!"
Bạch Cẩm Sương nhịn không được hé miệng nói: "Là mì trường thọ. Hôm nay là sinh nhật anh ấy nên tôi mới làm!".
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn Cảnh Hạo Đông một cái: "Cậu ở đâu thì cút về chỗ đó đi, cơm tối. tôi còn chưa ăn đây. Cậu cách xa tôi ra một chút, coi chừng văng nước miếng vào trong bát của tôi!". Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông đau khổ: "Tu Nhân, chúng ta có phải là bạn nữa không chứ, vì một bát mì mà cậu ruồng bỏ tôi như vậy, vậy cũng xem được hả?"
Mặc Tu Nhân nhìn về phía anh ta với vẻ mặt thiện ý: "Có gì mà xem không được, cậu có giá trị như bát mì này không? Ít ra thì bát mì còn có thể làm tôi nó, còn cậu có thể không!"
Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông như chịu phải đả kích lớn: "Nhà thiết kế Bạch, cô lại phân xử cho tôi đi, cậu ta như vậy có phải quá đáng lắm không!"
Nhìn Cảnh Hạo Đông đùa giỡn, Bạch Cẩm Sương nhếch môi, cười mà không nói.
Bởi vì có sự xuất hiện của Bạch Cẩm Sương, ngày sinh nhật này của Mặc Tu Nhân mới trải qua một cách thật là vui vẻ.
Mặc Tu Nhân ăn xong mì trường thọ, bữa tiệc cũng kết thúc. Bạch Cẩm Sương lái xe chở nhân vật chính bữa tiệc về nhà.
Trên xe, Mặc Tu Nhân ngắm nghía cái móc khóa trên điện thoại. Bỗng nhiên, điện thoại kêu lên.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy số điện thoại gọi từ nước ngoài, con ngươi hung hăng co rút lại một cái, làm như không có việc gì mà tắt điện thoại.
Không ngờ đến, qua vài giây sau, điện thoại lại kêu lên.
Mặc Tu Nhân đang muốn tắt đi thì nghe thấy Bạch Cẩm Sương cười hỏi: "Sao anh không nghe điện thoại đi?"
Mặc Tu Nhân sợ Bạch Cẩm Sương nhìn ra được điều gì, ánh mắt lóe lên, bình tĩnh mở miệng: "Định nghe rồi, lần trước là do không cẩn thận mà tắt mất!"
Bạch Cẩm Sương ừ một tiếng, chăm chú lái xe. Mặc Tu Nhân bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói trầm trầm: "Alo!"
Tổng Chỉ Nam ở đầu bên kia điện thoại có chút bất ngờ: "Tụ Nhân, anh cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi. Em còn tưởng là, anh sẽ không nghe điện thoại chứ!"
Mặc Tu Nhân nghe được lời này của Tổng Chỉ Nam liền trầm mặc không nói. Bạch Cẩm Sương đang ngồi bên cạnh, anh không muốn giải thích bất cứ điều gì cả.
Tổng Chỉ Nam tiếp tục nói: "Tụ Nhân, em biết là anh từ trước đến nay đều trong nóng ngoài lạnh. Có phải là anh cũng nhớ em rồi, đúng không?"
Mặc Tu Nhân như cũ không nói lời nào, giống như là không nghe cô ta nói gì cả. Tổng Chỉ Nam im lặng vài giây, mở miệng nói: "Tu Nhân, anh có đang nghe không vậy?" Sắc mặt Mặc Tu Nhân ảm đạm, giọng lạnh bằng: "Đang nghe!"
Tổng Chỉ Nam dường như là thở phào nhẹ nhõm: "Anh đang nghe là được, tuy rằng hôm nay em không phải là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh, nhưng mà em có thể làm người cuối cùng ha. Sắp mười hai giờ rồi, Tu Nhân, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Mặc Tu Nhân ừ một tiếng, ngay cả lời cảm ơn cũng không nói.
Dường như Tống Chỉ Nam cũng không để ý, cô ta đã sớm quen với loại tính cách này của Mặc Tu Nhân rồi.
Nghĩ tới lúc trước cãi nhau một trận lớn với Mặc Tu Nhân qua điện thoại, mà trong khoảng thời gian này cũng không có liên lạc gì với nhau, cô ta hít sâu một cái, hạ thải độ xuống: "Tu Nhân, lần trước chúng ta cãi nhau, là do em không tốt, em không nên vì Phùng Hoàng Hân mà điện thoại cãi nhau với anh!"
Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Anh nói đúng, Phùng Hoàng Hân đã phạm sai lầm, cô ấy đáng tội, anh đuổi việc cô ấy là chính xác. Em không nên vì lúc trước có quan hệ tốt với Phùng Hoàng Hân mà tức giận với anh. Là tính cách em không tốt, tính tình nóng nảy, em nhận lỗi với anh. Xin lỗi anh, anh đừng giận em nữa, có được không?" Con ngươi Mặc Tu Nhân chìm xuống: “Những chuyện này không liên quan gì đến tôi, cô không cần phải nói với tôi!"
Bởi vì Bạch Cẩm Sương đang ở bên cạnh, nên ngay cả một câu tôi và cô đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, cô không cần phải xin lỗi tôi, Mặc Tu Nhân cũng không tiện nói ra.
Giọng điệu Tổng Chỉ Nam có chút sốt ruột: "Hai chúng ta là vì Phùng Hoàng Hân mà cãi nhau, sao có thể không có liên quan đến anh chứ!".
Cô ta nói xong mới cảm thấy bản thân có chút nóng nảy. Mặc Tu Nhân im lặng không tiếp lời.
Tổng Chỉ Nam tưởng là Mặc Tu Nhân tức giận, lại bắt đầu nhận lỗi: "Tu Nhân, là em không tốt, mới này không khống chế được tính tình, anh đừng giận em. Hôm nay là sinh nhật anh, em phải làm cho anh vui mới đúng!"
Mặc Tu Nhân rốt cuộc nhịn không được nữa, trực tiếp mở miệng: "Cô đừng có làm phiền tôi nữa là tôi đã vui lắm rồi!
Mặc Tu Nhân nói xong, trực tiếp cúp máy, thuận tiện tắt luôn nguồn.
Bạch Cẩm Sương kinh ngạc nhìn qua anh một cái: "Điện thoại của ai gọi tới mà tức giận đến vậy!".
Mặc Tu Nhân nhíu mày, nghĩ đến lời cuối cùng của mình, dễ dàng làm cho người khác nghĩ nhiều.
Anh mở miệng giải thích: "Là một người khách hàng, bảo là chúc tôi sinh nhật vui vẻ, sau đó quấn quýt lấy tôi muốn hợp tác, tôi thấy hơi khó chịu liền cúp máy!"
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến lời cuối cùng của Mặc Tu Nhân, cơ bản là đã tin lời anh rồi. Chẳng qua là, cô luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, chỗ nào đó hơi kỳ kỳ.
Nhưng Mặc Tu Nhân hắn là không tội gì mà đi nói dối mình, Bạch Cẩm Sương liền không tiếp tục hỏi tới nữa.
Sau khi sinh nhật Mặc Tu Nhân trôi qua, bầu không khí giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhận càng ngày càng tốt.
Trong thời gian một tháng, ngay cả một câu nói nặng hai người cũng chưa từng nói.
Rất nhanh, chương trình Bạch Cẩm Sương tham gia, chương trình Phụ nữ là phải đẹp phát sóng tập một..
Buổi tối, khi Mặc Tu Nhân trở về, Bạch Cẩm Sương ngồi chờ trước TV, đợi xem tập đầu tiên. Mặc Tụ Nhân thay giày, đi lên lầu thay quần áo ở nhà. Xuống dưới, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh sofa, xem TV cùng Bạch Cẩm Sương.
Lúc này chương trình vẫn chưa phát sóng, Bạch Cẩm Sương đang chơi điện thoại, đột nhiên lướt thấy một tin tức mới.
Cô ngẩng mạnh đầu lên nhìn về phía Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân, Anh biết gì chưa? Khi ba mẹ Lăng Như Yến trở về, đã bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận!"
Thần kinh Mặc Tu Nhận căng thẳng, có chút chột dạ: "Cô làm sao biết được?"