Vẻ mặt Mặc Tu Nhân lạnh lùng kiêu ngạo, không có một chút ăn năn hối hận, nói hai câu: "Lúc trước tôi có nói, không muốn cô ấy nghĩ quá nhiều về tôi, bây giờ tôi theo đuổi cô ấy, tìm một cái cớ để tặng quà ăn cơm, một số điều không giải thích không sao, nhưng nếu nói trực tiếp, đây không phải là tự mình đánh mình sao?"
Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân một lời khó nói hết: "Cho nên cậu đây là muốn làm cho người ta không buông bỏ, còn muốn làm cho người ta thích cậu sao!"
Mặc Tu Nhân cam chịu không nói lời nào.
Cảnh Hạo Đông nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: "Lại nói đây là lần đầu tiên cậu nói một đằng làm một nẻo, chỉ cưới không dám yêu, sau đó cưới rồi mới yêu, không có một chút khế ước tinh thần gì!"
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu ghét cuộc sống thoải mái sao?"
Cảnh Hạo Đông liên cười gượng: "Đâu có, tôi chỉ nghĩ, cậu muốn trở thành một hiệp sĩ không có tiếng tăm, vậy hãy mong chờ đến một ngày, tấm chân tình của cậu làm cho trời đất cảm động, và được cô ấy chú ý, và chờ ngày cô ấy chủ động tỏ tình với cậu đi!"
Anh ta nói ra những lời này, trong lòng không ngừng chửi rủa, cậu đúng là muốn tìm đường chết, sĩ diện còn lớn hơn trời, chờ một lúc nào đó vợ cậu chạy đi lấy chồng, cậu sẽ khóc hết nước mắt cho mà xem! Dĩ nhiên Mặc Tu Nhân cũng biết, không có tiếng tăm không ai tin tưởng.
Anh dựa vào sofa, hớp một hơi cạn sạch rượu trong ly, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn toàn không giống người đang đau khổ vì tình yêu.
Cảnh Hạo Đông ăn nói chua ngoa nhưng lòng dạ bã đậu, cũng không nghĩ xem bạn thân của mình có vì chuyện này mà khó chịu không.
Anh ta nháy mắt với Mặc Tu Nhân, bắt đầu đưa ra những ý tưởng bậy bạ: "Nếu thật sự không được, thì cậu hãy uống say rồi quậy phá!"
Mí mắt Mặc Tu Nhân mở ra, nhìn anh ta một cách miễn cưỡng, không nói một lời.
Điều anh đang nghĩ đến trong đầu là anh đã từng hai lần mượn rượu để thân mật với Bạch Cẩm Sương.
Lần đầu tiên là ở hành lang, bị quản gia tống anh vào phòng, lần thứ hai thì bị ăn một cái tát! Cảnh Hạo Đông thấy Mặc Tu Nhân không nói lời nào, có chút sốt rột, bắt đầu lải nhải: "Tôi thấy ý tưởng này không tệ, uống rượu say làm cái gì, cô ấy muốn trách cậu cũng không được, đó là do say rượu nên cậu mới làm, chứ không phải do cậu muốn làm, cùng lắm là cô ấy sẽ kêu cậu về sau đừng say nữa, nhưng mà cậu đừng giả vờ say, cậu biết đấy, nếu bình thường thì sẽ không qua được ải, sớm muộn sẽ bị vạch trần!"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân vô định, nghe nói như thế liền nhìn qua Cảnh Hạo Đông: "Ý cậu là...
Say thật sao?"
"Ừm!"
Cảnh Hạo Đông tự hào đáp.
Mặc Tu Nhân cau mày: ˆLỡ như bị gián đoạn thì sao?"
Cảnh Hạo Đông nhìn anh vài lần, dường như đang suy nghĩ gì đó: "Tôi nhớ...
Hình như trước kia lúc cậu say, sẽ không nhớ những chuyện đã xảy ra! Lỡ như có chuyện này thì cũng sẽ không có thật!"
Anh ta thấy Mặc Tu Nhân không phản bác, nhịn không được liên giật dây: "Thử chứ, lỡ có được thì quan hệ của hai người các cậu cũng được kéo gần lại, mượn rượu chơi đùa một phen thì có hề gì!"
Mặc Tu Nhân cầm ly rượu xoay một vòng đặt lên bàn rồi đứng dậy.
Một chiếc áo sơ mi được cắt may vừa gọn, nhét trong chiếc quần tây, tôn lên vòng eo gợi cảm rắn chắc của anh.
Anh lười biếng cởi chiếc cúc sơ mi thuận tay cầm lấy áo khoác: "Trước cứ như vậy đi, tôi đi đón người!"
Khách sạn Ngũ Nhất, đại sảnh bữa tiệc.
Lăng Như Yến lại chọc tức Bạch Cẩm Sương vừa mất mặt vừa tức giận đến đau răng.
Cô vừa nghĩ ra một chiêu cay độc định đáp trả.
Kết quả là lúc này, hai người Tạ Giác và Tần Vô Đoan đột nhiên từ bên ngoài đi vào.
Lăng Như Yến nhìn thấy Tần Vô Đoan, vẻ mặt bất giác hoảng sợ, lập tức đứng dậy: "Các người chơi trước đi, tôi còn có chút chuyện phải làm!"
Lăng Như Yến nói xong liền quay người chuồn mất, cô ta không muốn Tần Vô Đoan làm cho mình khó xử.
Lần này Tần Võ Đoan trở lại, vẫn ngồi cạnh Bạch Cẩm Sương như lúc trước.
Chỉ là, anh ta từ đầu tới cuối cũng không chủ động nói chuyện với Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương uống hơi nhiều rượu, có chút muốn đi WC, liền đứng dậy nói: "Tiền bối à, xin nhường một chút, em muốn đi vệ sinh!"
Tần Vô Đoan nhìn cô một cái rồi xoay người sang bên.
Bạch Cẩm Sương bước nhanh ra ngoài.
Cô vào nhà vệ sinh, lúc sau đi ra muốn rửa tay, đột nhiên trong tấm gương trên bồn rửa tay nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hai năm qua cô chưa từng quên gương mặt này, thậm chí khi nghĩ tới gương mặt này đều khiến cô gặp ác mộng.
Chỉ là chủ nhân của gương mặt này dường như không hề để ý đến cảm xúc của Bạch Cẩm Sương.
Giọng nói của cô ta với Bạch Cẩm Sương cao cao tại thượng, vẻ mặt cười như không cười: "Bạch Cẩm Sương, thật là trùng hợp!"