Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Cẩm Sương: "..” 

Cô hoàn toàn không có ý đó. 

Cô hồn con trai và nói: “Con đáng yêu như thế, sao có thể là gánh nặng được chứ? Mẹ chỉ muốn con ở với bà ngoại một thời gian. Sau lần này có thể rất rất lâu sau con mới có thể quay về thăm bà ngoại được” 

“Tại sao ạ?” cậu bé hỏi mẹ, dường như cậu bé còn rất nhiều câu hỏi khác muốn hỏi. 


Bạch Cẩm Sương nghĩ một lúc rồi bảo với cậu bé: “Bông Vải à, mẹ nói lại cho con nghe một lần nữa nhé, không phải mẹ không cần con, mẹ chắc chắn sẽ đón con về, chỉ là gần đây mẹ có quá nhiều việc phải xử lý mà thôi, với cả.” 

Cô thở mạnh giống như đang rất quyết tâm làm chuyện gì đó và nói với con trai: “Bông Vải à, chỉ cần con nghe lời, sau khi con quay về mẹ sẽ có thể tìm thấy bố con rồi” 

Tần Minh Huyền ngơ ngác, đôi mắt long lanh nhìn mẹ nhưng vẫn không dám tin là thật, cậu bé hỏi lại: “Thật hả mẹ?” 

Kể từ khi sinh ra, cậu bé vẫn chưa được gặp bố, nhưng thấy mẹ cậu nói nghiêm túc như thế, có lẽ là cô sắp tìm thấy thật rồi. 

Bạch Cẩm Sương gật đầu nói: “Thật con ạ”. 

Tần Minh Huyền nghe thấy mẹ nói vậy thì cảm thấy rất nóng lòng: “Vậy thì khi nào con sẽ được gặp lại mẹ ạ?” 

Vài hôm nữa, Bạch Cẩm Sương sẽ phải đi chữa trị bằng liệu pháp thôi miên, nhưng cô không chắc chắn có thể hồi phục được ký ức hay không? Cô đã hứa với Mặc Tu Nhân, sẽ nói với Bông Vải về thân phận của cậu bé sau khi ký ức hồi phục hoàn toàn. 

Lục Thành Ngôn đã sắp xếp chữa trị bằng liệu pháp thôi miên cho cô một tuần một lần. Lục Thành Ngôn nói, theo như tình hình của cô, có lẽ sẽ có thể hồi phục trí nhớ trong thời gian ngắn. 

Nghĩ tới đây, cô nói với Tần Minh Huyền: “Chắc khoảng tầm một tháng” 

Đây là khoảng thời gian áng chừng cho cậu bé. Cô quyết định sẽ đón Bông Vải về khi bản thân đã khôi phục trí nhớ. 

Với thời gian một tháng mà mẹ đưa ra, cậu bé cảm thấy rất lo lắng, cậu sợ rằng rất rất lâu sau hai mẹ con mới có thể gặp lại nhau. 

Cậu bé nhìn mẹ và nói: “Mẹ ơi, con nghe lời mẹ tới chỗ của bà ngoại, ngoan ngoãn ở đó đợi mẹ và bố đến đón con về.” 

Thấy con trai hiểu chuyện như thế, Bạch Cẩm Sương cảm thấy rất đau lòng, hôn an ủi cậu bé: “Mẹ nhất định sẽ nhanh chóng đón con về, đợi sau này mẹ và bố sẽ cùng nhau chăm sóc con nhé!” 

Lần trước khi cùng Mặc Tu Nhân đi tiễn Tần Minh Huyền, cô có thể thấy được con trai mình hiểu chuyện đến nhường nào. Mặc dù cậu bé không nói ra nhưng trong lòng luôn khát khao có bố ở bên. 

Bị mẹ hôn, cậu bé ngượng ngùng. Nghĩ tới lời nói của mẹ, cậu bé liền hỏi một cách ngây thơ: “Mẹ ơi, mẹ biết tung tích của bố rồi ạ?” 

Bạch Cẩm Sương nghĩ tới Mặc Tu Nhân, không giấu con trai mà gật đầu nói: “Mẹ biết tung tích của bố con rồi nên mới dám hứa với con chứ. Lần sau mẹ con mình gặp lại nhau, nhất định con sẽ được gặp bố" 

Cô đã quyết định, lần sau gặp lại con dù có hồi phục trí nhớ hay chưa thì cũng sẽ vẫn nói cho Bông Vải biết về thân phận thật sự của Mục Tu Nhân. 

Cậu bé vui mừng, mắt sáng lên: “Khi nào con phải đi ạ?” 

Cậu bé nghĩ đi càng sớm thì sẽ càng nhanh được quay về gặp mẹ và người bố mà cậu chưa từng được gặp” 

Bạch Cẩm Sương: “Con sẽ đi ngay trong đêm nay” 

Cô không muốn xảy ra sự cố gì cả, nên khi vừa về tới nhà đã chuẩn bị để đưa Tần Minh Huyền rời khỏi đây. 

Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, bây giờ con cũng sẽ đi thu dọn đồ để lát nữa đi cùng dì Annie” 

Bạch Cẩm Sương gật đầu, xoa đầu rồi nắm tay con trai. 

Tần Minh Huyền nói muốn thu dọn đồ đạc, việc đầu tiên cậu bé làm là chạy tới ghế sô pha lấy điện thoại. Bình thường khi phải làm bài tập cậu bé sẽ để điện thoại trên ghế sô pha để không bị ảnh hưởng. 


Bạch Cẩm Sương hỏi: “Bông Vải, con cầm điện thoại làm gì?” 


Tần Minh Huyền trả lời: “Con phải gọi cho Đa Đa, nếu cậu ấy không thấy con đi học cũng không tìm thấy con thì chắc chắn sẽ giận” 


Bạch Cẩm Sương nói: “Con mau gọi cho con bé đi.” 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK