Cô không nghĩ tới, mình cứ như vậy bị Mặc Tu Nhân ôm, thế mà bất tri bất giác đã ngủ.
Mặc Tu Nhân nhìn vào người con gái bé nhỏ ngoan ngoãn nằm trong ngực, chỉ cảm thấy trái tim được tràn ngập thỏa mãn, chỉ muốn cứ như vậy ôm cô, thẳng đến thiên hoang địa lão.
Cùng một thời gian, ở trong thôn làng miền núi hẻo lánh cách một chỗ Thành phố Trà Giang không xa, mẹ của Quý Nhiên, Ngụy Tuyết Hoa nhận một cuộc điện thoại của người lạ..
“Xin chào bà, xin hỏi bà là mẹ của Quý Thanh Bình sao?” Ngụy Tuyết Hoa liền vội vàng gật đầu: “Vâng, anh là ai thế?”
“Là như vậy, con trai của bà vừa rồi đã đâm phải người ta, vết thương hiện tại của người bị đâm trúng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ không có ý định giải quyết riêng, hiện tại muốn tố cáo anh ta, dựa theo tình huống trước mắt mà nói, Quý Thanh Bình không những phải ra tòa, về sau đoán chừng còn phải ngồi tù!”.
Giọng người bên kia lạnh lùng, và giọng điệu của anh ta công thức như một cái máy cứng nhắc.
Ngụy Tuyết Hoa một người phụ nữ nông thôn, nghe được người khác nói như vậy, trong nháy mắt luống cuống: “Anh đừng tố cáo con trai tôi, chúng tôi bồi thường tiền, chúng tôi có thể bồi thường tiền, con gái của tôi là ngôi sao lớn, con bé có tiền!”.
Kết quả, bà ta vừa nói ra khỏi miệng, đối phương liền cười lạnh: “Tiền...Chúng tôi không thiếu tiền, nếu như nhà các người muốn giải Quyết riêng, để cho Quý Nhiên ra mặt cầu xin, nếu không, chuyện này không có thương lượng!”.
Đối phương nói xong, thì đã cúp điện thoại, Ngụy Tuyết Hoa mắng nhiếc mấy câu qua điện thoại, mới phát hiện đối phương đã sớm dập máy.
Bà ta gọi điện thoại cho Quý Thanh Bình, không kết nối được, nước mắt của Ngụy Tuyết Hoa, trong nháy mắt tràn mi, Quý Thanh Bình là đứa con hai vợ chồng già bọn họ có được, là đứa con trai độc nhất của bọn họ, là mạng của bọn họ, anh ta nhất định không thể xảy ra chuyện gì!
Ngụy Tuyết Hoa nghĩ đến lời của người đó trong điện thoại vừa rồi, trực tiếp bấm điện thoại của Quý Nhiên.
Quý Nhiên đang cùng Đặng Tiêu uống rượu ở hội sở Quân Mạch!
Cô ta thấy chuyện của Bạch Cẩm Sương đều đã trôi qua hơn một ngày, Mặc Tu Nhân bên kia cũng không có động tĩnh, lập tức thả lỏng.
Cô ta chỉ là đang chờ Mặc Tu Nhân bởi vì chuyện này, chán ghét Bạch Cẩm Sương, lại tìm đúng thời cơ. Sau đó, khôi phục lại vị trí của mình. trong trái tim Mặc Tu Nhân, như vậy, cô ta muốn tất cả, đều có thể thuận lợi đạt được.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, cô ta về sau có thể đứng ở bên cạnh Mặc Tu Nhân, muốn gió được gió, muốn mua được mưa, nụ cười trên khóe miệng Quý Nhiên, liền không cách nào che giấu.
Trong phòng bao đang đặt ca khúc DJ gõ nhịp trống rõ ràng, tiếng âm nhạc âm phát ra rất lớn.
Quý Nhiên vừa uống một hớp rượu lớn, đã nhìn thấy Đặng Tiêu đẩy cô ta: “Điện thoại!”
Quý Nhiên cúi đầu xem xét, điện thoại của mẹ gọi đến. Quý Nhiên nhíu nhíu mày, cầm điện thoại di động lên.
Kết quả, cô ta vừa kết nối điện thoại, liền nghe được tiếng khóc của mẹ: “Nhiên Nhiên, con nhất định phải mau cứu em trai con, thằng bé lái xe đụng vào người, hiện tại sắp bị tóm vào ngồi tù rồi!”.
Mẹ trực tiếp gọi một cuộc như vậy cho cô, Quý Nhiên nhịn không được nhíu mày: “rốt cuộc chuyện gì xảy ra, mẹ từ từ nói!”
Em trai Quý Thanh Bình biết cô ta làm ăn ở thành phố Trà Giang cũng không tệ, nhất định phải tới đó sống.
Sau khi đến, công việc cô ta sắp xếp cho Quý Thanh Bình, Quý Thanh Bình căn bản cũng không chăm chỉ làm.
Quý Nhiên không có cách nào, chỉ có thể theo tháng đưa tiền, bình. thường đều không dưng mà gặp anh ta, mắt không thấy tâm không phiền, dù sao cô ta cũng có thể nuôi nổi Quý Thanh Bình.
Chỉ là, Quý Thanh Bình gần đây khẩu vị là càng lúc càng lớn, vừa mới đòi với cô muốn có xe mới.
Những chuyện gần đây xảy ra của cô ta tương đối nhiều, đang phân vân, nên hay không nữa đưa Quý Thanh Bình về quê, liền nhận được cuộc điện thoại này của mẹ, Quý Nhiên trong lòng bực bội, trong lúc nhất thời cả người đều trở nên táo bạo.
Ngụy Tuyết Hoa nói: “Là như vậy, mẹ vừa rồi đã nhận được một cuộc điện thoại, người kia nói em trai con đâm trúng người, vết thương của đối phương rất nghiêm trọng, muốn em trai con ngồi tù, em trai con vừa mới trưởng thành, thằng bé sao có thể ngồi tù đây, Nhiên Nhiên, con cũng không thể mặc kệ chứ, em trai con đi thành phố Trà Giang, mẹ đã giao phó thằng bé cho con rồi, em trai con nếu là xảy ra chuyện, đây không phải ép mẹ cùng bố con đi chết sao?”
Quý Nhiên nghe được lời nói của Ngụy Tuyết Hoa, còn đang nghĩ xem có nên cho đối phương ít tiền để giải quyết riêng trong âm thầm không.
Kết quả, ngay sau đó thì nghe được những lời nói muốn chết muốn sống của Ngụy Tuyết Hoa, ngữ khí của cô ta trong nháy mắt trở nên rất tệ: “Mẹ, đủ rồi đó, chỉ là đụng trúng người, hiện tại còn không biết tình hình như thế nào nữa, mẹ muốn chết muốn sống cho ai nhìn đây, mẹ nói cho con biết địa chỉ ở đâu, con bây giờ đi qua tìm anh ta!”
Ngụy Tuyết Hoa nhanh chóng lên tiếng: “Mẹ có số điện thoại của họ, anh ta nói muốn thả em trai con, để cho con tự mình quá đó cầu tình!”
Quý Nhiên nghe nói như thế, trong lòng lo lắng có dự cảm không lành, cô ta trầm giọng nói: “Mẹ cứ gửi số điện thoại qua đây đi!”.
Quý Nhiên đã cúp điện thoại, sắc mặt khó coi.. Đặng Tiêu có chút bận tâm nhìn vào cô ta: “Cô không sao chứ?”
Quý Nhiên lắc đầu: “Không phải chuyện gì lớn cả, chỉ là em trai tôi có chút chuyện!”
Đặng Tiêu vừa định hỏi cô ta, đã không có chuyện gì, vậy sắc mặt của cô làm sao khó coi như vậy.
Kết quả, cô ta còn chưa có hỏi, điện thoại di động của mình liền vang lên.
Đặng Tiểu kết nối điện thoại, vừa nghe hai câu, sắc mặt lập tức liền. đã thay đổi.
Cô ta cúp điện thoại, vội vàng cầm lấy túi xách, chạy ra ngoài, ngữ khí sốt ruột bối rối tới cực điểm: “Quý Nhiên, tôi đi trước, bố tôi xảy ra chuyện rồi!".
Quý Thanh Bình nói dứt lời, đã kéo cánh cửa lên rời đi. Lúc này, số điện thoại của mẹ Ngụy Tuyết Hoa cũng gửi tới.
Quý Nhiên nhìn dãy số này là thuộc vùng của thành phố Trà Giang, liền trực tiếp gọi tới.
Điện thoại gọi đến, vang lên hai tiếng, liền được kết nối.
Trong điện thoại, truyền tới một thanh âm có chút quen thuộc: “Cô Quý!”
Quý Nhiên giật mình: “anh biết tôi?”
thanh âm của Triệu Khiểm mang theo cảm nhận lạnh lùng: “Đúng vậy, tôi là Triệu Khiêm của hội sở Quân Mạch!”.
Quý Nhiên trong nháy mắt cứng đờ: “Triệu...tổng giám đốc Triệu, đây là điện thoại của anh? Chẳng lẽ người em trai tôi đụng trúng.”
Triệu Khiêm trực tiếp mở miệng: “Cậu ta đã đụng trúng người của tôi, cậu ấy hiện tại hôn mê bất tỉnh, tôi dự định khởi tố, tố cáo em trai cô, nếu như người của tôi đời này vẫn chưa tỉnh lại, nhà các người phải gánh chịu tiền thuốc men cả đời cho cậu ấy, em trai cô còn phải ngồi tù!”
Sắc mặt của Quý Nhiên lập tức thay đổi: “Người bị thương đã đưa đi bệnh viện kiểm tra chưa? Nghiêm trọng đến thế sao? Tôi muốn xem biên lại, ở trước mặt với anh đôi co!”
Triệu Khiêm bật cười một tiếng: “Đương nhiên có thể tới bây giờ đang hội sở Quân Mạch!”.
Thần kinh của Quý Nhiên căng cứng, cô ta không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở miệng: “Các người là cố ý?”.
giọng nói của Triệu Khiêm nhàn nhạt: “Đây không tính là là cố ý, cô tìm người hãm hại cô Bạch, nguy hại danh dự của cô ấy, đây mới là cố ý a, em trai cô đụng trúng người, còn không phải cậu ta lái xe quá nhanh rồi!”
Quý Nhiên nghe nói như thế, tâm đã hoàn toàn trầm xuống: “Đây là ý của Mặc Tu Nhân, đúng không?”
Cô ta đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi tình hình Đặng Tiêu sốt ruột như lửa đốt rời đi: “Còn có Đặng Tiêu, chuyện trong nhà của cô ấy, cũng có liên quan đến các người, đúng không?”
Triệu Khiêm chỉ im lặng nghe, cũng không cắt ngang lời cô ta.
Sắc mặt của Quý Nhiên thay đổi liên tục, nghĩ đến thân phận cùng thế lực của Mặc Tu Nhân, cô ta trong nháy mắt cảm giác, bản thân mình. giống như là con hề không có chỗ trốn, không còn có sức lực xoay chuyển trời đất nữa rồi.
Cô ta cắn chặt răng, thanh âm kiềm chế giống như là đang khóc: “Các người rốt cuộc muốn thế nào?”.
Giọng nói của Triệu Khiêm bình tĩnh: “Chúng tôi không muốn thể nào, chính là muốn nhìn một chút, ngôi sao lớn họ Quý cùng người đại diện họ Đặng, ai sẽ thú vị hơn, có thể chủ động thừa nhận tất cả cái này là cô bày ra, công khai sai lầm, xin lỗi với cô Bạch, vì danh chính của cô Bạch!”
Nghe được Triệu Khiêm nhắc đến Bạch Cẩm Sương, con mắt phẫn nộ của Quý Nhiên như bốc hỏa: “Muốn để cho tôi công khai xin lỗi với Bạch Cẩm Sương, các người mơ à!”