Bạch Cẩm Sương tức giận nói: “Em không biết là ai đã nói những lời hàm hồ, vô lý trước mặt anh, để rồi anh lại nói em như thế, nhưng em nói cho anh biết, Bạch Cẩm Sương em, có thể đứng đây thê với trời rằng, từ trước đến nay em không bao giờ làm bất cứ việc gì có lỗi với anh cả, ngược lại chính là anh đấy, mối quan hệ giữa anh với Quy Nhiên mới mập mờ, không rõ ràng, mọi tin đồn tai tiếng đều khắp nơi, em đã nói gì với anh chưa?”
“Anh lại vu khống buộc tội em như thế ư? Rõ ràng hai chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, em cũng phải duy trì khoảng cách với người khác giới chứ, việc này cũng không sao, em cũng không có ý kiến gì, những tờ giấy chứng nhận này, chẳng những ràng buộc mỗi mình em thôi sao, Mặc Tu Nhân, em cũng là con người, cũng có trái tim, anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng!”
Đây là lân đầu tiên Bạch Cẩm Sương tức giận với Mặc Tu Nhân như thế. Anh vô cùng sững sờ, đột nhiên cảm thấy lời nói của bản thân có chút ngu ngốc, vẻ mặt vô cùng khó xử, không biết nên phải giải thích với cô như thế nào,
“Bạch Cấm Sương...anh...anh không có y đó!”
Bạch Cẩm Sương đột nhiên đứng phắc dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mặc Tu Nhân: “Em không quan tâm anh có ý gì, từ nay về sau, có chuyện gì xảy ra, anh hãy nói thẳng với em, làm ơn đừng có nói móc nói mỉa em như thế, cũng đừng có vô cớ vu oan giá họa cho em, thật sự em không thể chịu đựng được!” Bạch Cẩm Sương dứt lời, liền quay người rời khỏi phòng ăn.
Mặc Tu Nhân buồn bực vò tóc, dụi điếu thuốc còn cháy vào trong gạt tàn ở bên cạnh, đưa tay xoa ấn đường, cảm thấy đau đầu kinh khủng.
Anh luôn hi vọng rằng Bạch Cẩm Sương sẽ để ý đến Quý Nhiên, như thế anh mới có thể suy đoán được rằng Bạch Cẩm Sương có ghen tuông hay không! Thế nhưng, trong tình huống này, cô đã bộc bạch những lời như thế, không phải bời vì cô yêu anh nên ghen tuông, mà là vì cô như một chú chim bị bất công, sau những tháng ngày kìm hãm, cô bộc bạch hết nỗi tức giận đã kìm nén bấy lâu nay. Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng anh thật sự không biết phải giải thích với Bạch Cấm Sương như thế nào. Chuyện của Quý Nhiên giải thích rất dễ dàng, nhưng rõ ràng việc Bạch Cẩm Sương lại để tâm đến không phải là chuyện này! Chuyện cô để tâm chính là ngày hôm nay việc anh không hỏi cô nguyên do, mà liên cáo buộc cô với đàn anh có ý đồ mập mời Nhưng, chuyện này làm sao anh giải thích được chứ? Anh muốn nói rằng lúc ấy không hề nghĩ như thế, không hề hiểu lầm cô ư? Nhưng sự thật là, anh không chỉ hiểu nhầm cô, mà còn xông thẳng vào nhà hàng Tây bắt quả tang tại trận! Mặc Tu Nhân cả một đêm ngủ không yên giấc, sáng hôm sau anh tỉnh dậy, Bạch Cẩm Sương đã không còn ở biệt thự số một Hương Uyển nữa rồi. Anh ngồi trước bàn ăn, không khỏi cười khổ một tiếng, cô thật sự vẫn còn tức giận! Tính quật cường của Bạch Cấm Sương trước giờ anh luôn hiểu rõ, lúc đầu, khi cô cùng anh nhận giấy kết hôn, rõ ràng có anh là chỗ dựa vững chắc, đứng sau lưng cô, nhưng cô vẫn không ÿ lại, kiên cường một mình báo thù.
Lúc ấy, anh liên biết, tính quật cường và mạnh mẽ của cô đã ăn sâu vào trong xương máu rôi. Xem ra lần này, muốn cô nguôi ngoai cơn giận e là một chuyên không hề đơn giản. Cảnh Hạo Đông biết được anh và Bạch Cẩm Sương đang chiến tranh lạnh, ngay lập tức bắt đầu chế nhạo, cười trên nỗi đau của người khác Cảnh Hạo Đông nói: “Chà chà chà, tôi vô cùng bày tỏ đồng cảm với anh, những người theo đuổi này thật ra chỉ là bước đầu tiên trong một cuộc hành trình dài vạn dặm, chưa gì liên đã chiến tranh lạnh rồi, tôi cảm thấy khoảng cách của anh so với Cát Lượng cũng không còn bao xa nữa đâu! Mặc Tu nhân: “Nói tiếng người đi!" Cảnh Hạo Đông: “Người vẫn còn chưa nắm trong tay, liền chiến tranh lạnh rồi, anh hai của tôi ơi, anh tiêu đời rồi, anh biết không?” Mặc Tu Nhân: “Tất cả đều do tên Tăng Vỹ kia, hôm qua anh ta gửi cho tôi một bức ảnh mập mờ chả ra sao, hại tôi hiểu lâm Bạch Cẩm Sương, nếu không, cũng chẳng có câu chuyện nào ở phía sau cả” Cảnh Hạo Đông: “Tu Nhân, tôi nói thật với anh, anh không nên trách tên Tăng Vỹ kia, mà là nên trách bản thân mình, lại không đi tin Cẩm Sương, nếu thật sự trong lòng anh luôn tin tưởng cô ấy, người khác như thế nào, phản ứng đầu tiên của anh chính là tìm hiểu chân tướng sự thật, chứ không phải đi tin lời người khác nói xằng nói bậy! Có điều, tôi cũng chịu thua anh, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, còn có một phần cơm riêng, một phần cơm tình nhân, đông tác này nữa, tôi thật sự chịu thua, ngay cả người bình thường cũng không nghĩ
nhiều đến mức như thế” Mặc Tu Nhân: “Ai có thể nghĩ ra chuyện này chứ, nhìn thấy bữa cơm tình nhân, ấn tượng ban đầu mà ai nhìn vào cũng đều cho rằng bọn họ là một cặp tình nhận.”
Cảnh Hạo Đông: “Chuyện lần này, thật sự là anh sai rồi, ai cần anh ấn tượng ban đầu nhìn vào đó chứ?” Mặc Tu Nhân: “Từ bây giờ tôi sẽ tin cô ấy, liệu còn kịp nữa không?” Cảnh Hạo Đông: “Anh đừng có mà nói điêu ngoa, nếu như lần sau anh nhìn thấy cô ấy cùng với một người đàn ông đang ôm nhau, lúc ấy anh sẽ nghĩ như thế nào?” Mặc Tu Nhân: “...”
Cảnh Hạo Đông: “Tôi biết ngay mà, cái tin tưởng của anh, chỉ là lời nói ở đầu môi thôi, tại sao anh không tưởng tượng rằng người đàn ông ấy có phải là cha ruột của cô ấy hay không chứ.
Không phải anh nói là Bạch Cao Minh không phải là cha ruột của Bạch Cẩm Sương ưt Chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, anh đừng có ích kỷ nhỏ mọn đem người ta đánh chết ngay tại chỗ” Mặc Tu Nhân: “Tôi biết rồi! Vậy buổi tiệc kinh doanh thương mại đó, tôi có cần đưa Quý Nhiên tham dự nữa không?” Chuyện này, vốn dĩ đây là chủ kiến của Cảnh Hạo Đông đưa ra cho Mặc Tu Nhân, bảo anh hãy dẫn theo Quý Nhiên ở bên cạnh, để kích thích tính ghen tuông của Bạch Cẩm Sương.
Cảnh Hạo Đông: “Đem cái con mẹ nhà anh, cần phải dẫn theo Bạch Cẩm Sương, nếu hôm nay anh đưa Quý Nhiên đi theo, tôi khuyên anh ngay lập tức giải tán với Bạch Cẩm Sương luôn đi! Ý của Bạch Cẩm Sương vào đêm qua, anh còn không hiểu rõ sao!” Cảnh Hạo Đông: “Cô ấy tức giận với anh vì anh quá ích kỷ, bản thân anh một mặt thì cùng với Quý Nhiên quan hệ thân thiết, mặt khác thì lại đòi hỏi cô ấy phải công dung ngôn hạnh, phải giữ gìn bản thân mình, không vượt quá giới hạn, điều quan trọng nhất là, người ta cũng chưa làm gì có lỗi với anh, anh còn đi oán trách Bạch Cẩm Sương, cái này không thể bùng nổ cơn thịnh nộ sao! Nói cho anh biết, Quý Nhiên chính là một cái gai trong mắt của Bạch Cẩm Sương, nếu sau này anh muốn ở bên cạnh cô ấy cả đời, thi tốt nhất từ nay về sau hãy tránh xa Quý Nhiên ra một chút!” Mặc Tu Nhân: “Tôi biết rồi!” Bạch Cẩm Sương làm tổ ở nhà Lâm Kim Thư cả một ngày, lúc bốn giờ chiếu, Mặc Tu Nhân gọi điện đến. Bạch Cấm Sương vẫn còn tức giận, cô liên to gan làm liều, thẳng thừng tắt máy.
Anh cũng không gọi lại nữa, mà gửi cho cô một dòng tin nhắn. Mặc Tu Nhân: “Bạch Cẩm Sương, em hãy bắt máy đi, anh có chuyện muốn nói với em” Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dòng tin nhắn, nghĩ lại chuyện đêm qua, khóe mắt cô không hiểu sao ửng đỏ lên, trong lòng cảm thấy uất ức vô cùng! Đêm qua, chỉ là cô không nói với Mặc Tu Nhân rằng cô chỉ là với Tân Vô Đoan cùng nhau ăn cơm, chứ cô không hề muốn để anh ta bước chân vào cuộc sống của cô. Nhưng thật không ngờ, Mặc Tu Nhân không hỏi nguyên do, liên đổ ập mọi thứ lên đầu côi Bạch Cẩm Sương nhấn vào ảnh đại diện, sau đó ấn vào góc bên phải, nhấn chọn xóa bạn bè. Mặc Tu Nhân ở phía bên này, anh nhìn thấy cô một hồi lâu không trả lời, liền suy nghĩ kĩ càng lại, nghiêm túc soạn thêm một dòng tin nhắn.
Mặc Tu Nhân: “Thật xin lỗi, chuyện đêm qua, chúng ra đều sai cả, trước đây em không nên tùy tiện nói dối anh, anh cũng không nên tùy ý nghe những lời người khác mà hiểu lầm em. Về việc Quý Nhiên, anh thật sự không có gì với cô ta cả, nếu như em muốn, anh có thể giải thích!” Kết quả quả, tin nhắn vừa gửi đi, sau đó lại hiển thị dấu chấm than màu đỏ, kèm theo một dòng chữ hiển thị màu trắng. Hiện tại bạn và người này không còn là bạn bè, để gửi lại tin nhắn, xin hãy kết bạn! Mặc Tu Nhân phút chốc sững sờ Bạch Cẩm Sương đây là... Thắng tay block anh ư? Mặc Tu Nhân thở dài...
Trước giờ anh chưa từng bị đối xử như thế này! Anh nhìn chằm chằm dấu chấm than đỏ kia, nhìn đến nửa ngày, liên vứt điện thoại sang một bên! Vài phút sau, anh nhẫn nhịn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cảnh Hạo Đông. Mặc Tu Nhân: “Tôi còn chưa kịp nói với cô ấy chuyện buổi tiệc kinh doanh thương mại, cô ấy liên block tôi rồi!” Cảnh Hạo Đông: “Ha ha ha ha, tôi cười chết mất thôi, Tu Nhân, anh cũng có ngày hôm nay ư, anh có biết tâm trạng của tôi lúc này không, quả thật là mắc cười lắm!”