Vương Tự Long cười khúc khích, định sẽ làm bẽ mặt Sở Tuần Thịnh trong lúc chơi game: “Vậy đăng nhập rồi chơi!”
Sở Tuấn Thịnh lấy điện thoại di động ra, đột nhiên nghĩ đến việc thường ngày mình chơi có cùng thứ bậc với Vân Yến, là Thịnh Thể Phồn Hoa. Chỉ cần một khi trực tiếp chơi thì sẽ bị lộ tẩy.
Anh ta nói: “Tôi vào nhà vệ sinh rồi quay lại ngày, sau đó sẽ thêm mọi người vào”
Khi Sở Tuấn Thịnh ra ngoài, anh ta liền gọi cho cháu trai mình là Kiều Thanh Tuấn.
Kiều Thanh Tuấn vừa mới ngủ trưa dậy, chuẩn bị cho ca học đầu buổi chiều và đang cùng bạn chung phòng đi từ lầu hai xuống.
Nếu như, quanh năm suốt tháng Sở Tuấn Thịnh không bao giờ chủ động gọi cho Kiều Thanh Tuấn được một lần thì rõ ràng đây là lần đầu tiên.
Kiều Thanh Tuấn giật mình trả lời điện thoại: “Chào...cậu?”
Nghe giọng nói không rõ của cậu ta, Sở Tuấn Thịnh lạnh lùng nói: “Bớt nói thừa, gửi cho cậu tài khoản trò chơi đi, cậu muốn chơi một lát!”
"A!” Kiều Thanh Tuấn có chút kinh ngạc: “Cậu à, cháu nghe không nhầm chứ, cháu nhớ... tài khoản của cậu có thứ bậc cao hơn của cháu”
“Bớt nói thừa đi, cậu bảo cháu cho cậu mượn thì đưa đi!” Sở Tuấn Thịnh ra lệnh.
Kiều Thanh Tuấn bình sinh sợ cậu mình nên lập tức nói: “Cháu đang trên đường, đợi khi nào tới lớp cháu sẽ gửi cho cậu!” "Gửi ngay!” Sở Tuấn Thịnh không nói chuyện đạo lý.
Kiều Thanh Tuấn: "..”
Một người muốn cái gì đó liền cư xử như vậy sao? Cậu ta liền nói: “Ồ, cháu sẽ gửi ngay lập tức!”
“Trong vòng năm giây gửi đi!” Sở Tuấn Thịnh nói xong, cúp điện thoại, xoay người đi vào trong hộp đêm.
Trong hộp đêm, Vương Tư Long và Vân Yến ngay cả tài khoản cũng chưa đăng nhập. Khi Vương Tự Long thấy Sở Tuần thịnh quay về sớm như vậy, đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý: "Giám đốc Sở, không phải chứ!”
Sở Tuấn Thịnh chăm chú nhìn vào zalo, coi tài khoản của Kiều Thanh Tuấn; nghe được giọng điệu không mấy thiện cảm của Vương Tự Long liền hơi nhíu mày: “Cái gì?”
Nụ cười trên mặt Vương Tự Long càng mang ý vị sâu xa: “Nhanh thế à!”
Sở Tuấn Thịnh tối sầm mặt lại: "Anh nói vớ va vớ vẩn cái gì vậy?"
Vương Tự Long cong môi: “Không có gì, chỉ là anh nhanh như vậy, rất dễ làm cho người ta tưởng rằng anh tiểu dắt!”
Vân Yến cúi đầu, vành tại có chút đỏ ửng, cô ấy cảm thấy lời này của Vương Tự Long không có ý tứ, không chú ý đến hoàn cảnh một chút nào.
Sở Tuấn Thịnh mặt nặng như chì, đánh tiếng cảnh cáo: “Vương Tư Long!”.
Vương Tự Long cũng nhận ra rằng Vân Yến hơi mắc cỡ và anh ta có chút buồn chán, vì bình thường khi các đồng nghiệp nam ở với nhau hay nói rất nhiều chuyện nhảm nhí, đây không tính là gì cả.
Chỉ là vừa rồi rõ ràng muốn làm cho Sở Tuấn Thịnh xấu hổ, anh ta quên mất Vân Yến cũng ở đó và không thèm để ý tới lời anh ta nói. Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi mà trên đời thì không có thuốc hối hận để uống, anh ta vẫn cứng đầu nói một câu chế nhạo: "Tôi nói thật, giám đốc Sở anh đừng sợ việc gặp bác sĩ.”
Sở Tuấn Thịnh hừ lạnh một tiếng, không có tiếp tục trả lời.
Ngay khi Kiều Thanh Tuấn gửi tài khoản, Sở Tuấn Thịnh cúi đầu đăng nhập vào trò chơi.
Vương Tư Long và Vân Yến đã đăng nhập vào, Vương Tự Long chủ động nói: “Cô Vân, để tôi thêm cô làm bạn bè!”
Vân Yến gật đầu, đưa ID của mình cho anh ta.
Vương Tự Long tìm kiếm ID trò chơi của Vân Yến và thêm cô ấy làm bạn bè. Trước đây, Vương Tư Long đã sử dụng một số khác, để thêm Vân Yến nhiều lần nhưng Vân Yến không đồng ý. Lần này thêm cô ấy làm bạn bè thật dễ dàng.
Tuy nhiên, sau khi Vân Yến nhìn thấy ID của anh ta, cô hơi kinh ngạc: “Anh là Vương Tự Long người đứng đầu trong bảng xếp hạng!”