Lâm Kim Thư nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt phức tạp: “Một đám đàn ông ở trong phòng bao đó, suýt nữa ức hiếp Cẩm Sương, may là Sở Tuấn Thịnh nhận được tin tức kịp thời, ra tay cứu giúp, vả lại, Sở Tuấn Thịnh tối qua suýt nữa xảy ra chuyện cũng chính là do Thiện Lỗi đó sai người làm, chẳng lẽ tổng giám đốc Mặc một chút cũng không biết sao? Người làm chồng như anh, làm quá không tròn trách nhiệm của mình rồi, cho dù chỉ là chồng trên danh nghĩa đi nữa, cũng không nên thờ ơ với phụ nữ thế chứ!”
Nghe những lời Lâm Kim Thư nói này, sắc mặt Mặc Tu Nhân dần dần trở nên vô cùng khó coi.
Anh trâm mặc đứng ở đó, dường như nhiệt độ trong phòng bị giảm đi vài độ.
Bạch Cẩm Sương suýt chút nữa xảy ra chuyện như vậy, đã qua lâu như vậy rồi, mà anh lại không hề biết chút gì! Anh bây giờ cuối cùng cũng hiểu, Bạch Cẩm Sương tại sao đột nhiên lại coi Sở Tuấn Thịnh là bạn bè! Có thể dưới tình huống đó cứu Bạch Cẩm Sương, cũng được coi như là ơn cứu mạng rồi, sao Bạch Cẩm Sương có thể không coi anh ta là bạn bè được chứ Còn về hôm qua Bạch Cẩm Sương không màng nguy hiểm đi cứu Sở Tuấn Thịnh, anh càng có thể hiểu được! Anh một lúc lâu mới mở miệng, trâm giọng nói: “Tôi hoàn toàn không biết!”
Lâm Kim Thư ánh mắt trở nên lãnh đạm hơn: “Tổng giám đốc Mặc có biết hay không cũng không liên quan gì với tôi, nhưng mà đã gặp lại, thì mối thù này, tất nhiên là phải báo thù giúp cho Cấm Sương rồi!"
Mặc Tu Nhân nhìn Lâm Kim Thư, sắc mặt có chút phức tạp.
Cảnh Hạo Đông há miệng sửng sốt, thật lâu sau mới nhớ lại tình huống ngày hôm đó: “Nói như vậy... lân đó Sở Tuấn Thịnh để Thiện Lỗi ở trên cầu thành phố Trà Giang cả đêm chính là để trả thù cho Bạch Cẩm Sương sao? Kết quả, cuối cùng lại bị Thiện Lỗi ghi hận?” Lâm Kim Thư liếc nhìn anh ta một cái, gật đầu. 2058638_1_25,60 2058638_2_25,60document.querySelectorAll('.XEQkdJ').forEach(s => s.innerHTML = '');