Khỏe môi Bạch Cẩm Sương mấp máy, khẽ thở dài: “Ừ, giống! Lúc đó, em không giành được phòng tự học, anh đã dẫn em ra ngoài học! Thỉnh thoảng còn chỉ em cách đánh bia, dạy em tiếng Pháp, còn có... Em đều nhớ rất rõ!”
Vẻ mặt Tần Vô Đoan hơi cô đơn, anh ấy dựa vào ghế số pha, nhắm mắt lại: “Sau này... Em và Tu Nhân phải chung sống thật hạnh phúc nhé, anh sẽ chúc phúc cho hai người!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, dù có hơi tàn nhẫn, nhưng, cô vẫn nói: “Cảm ơn anh, anh Vô Đoan, em cũng chúc anh mau chóng tìm được người khiến anh hạnh phúc, anh xứng đáng có được cô gái tốt hơn!”
Tần Vô Đoan cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không nói gì.
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương thấy rõ ràng anh cười còn khó coi hơn khóc, tay cô nắm chặt lấy cổ tay của áo gió, trong lòng có hơi không đành lòng, thế nhưng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thật lâu sau đó Tần Vô Đoan mới đi tới: “Thời gian cũng trễ rồi, để anh đưa em về!”
Bạch Cẩm Sương định từ chối, nhưng, nghĩ lại có thể đây sẽ là lần cuối cùng mà Tần Vô Đoan, dùng thân phận là anh Vô Đoan để chăm sóc mình, cô liền gật đầu.
Kết quả, hai người vừa mới đứng dậy, Bạch Cẩm
Sương nhìn thấy, Vân Thành Nam đi vào từ cửa quán cà phê.
Bạch Cẩm Sương định gọi anh ta, thì thấy, một người phụ nữ đứng dậy, vẫy tay cười: “Thành Nam, bên này!”
Chân mày Bạch Cẩm Sương giật nhẹ, đó là... Mẹ của Vân Thành Nam!
Cô không nghĩ rằng, tối hôm qua mới vừa nói chuyện với Tề Bạch Mai về mẹ của Vân Thành Nam, hôm nay đã gặp được người rồi.
Nhưng mà, lúc Vân Thành Nam đi qua bên đó, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy người anh ta hơi cứng lại, sau đó, Bạch Cẩm Sương thấy, ngồi ở đối diện Trần Ngọc Mai, là một cô gái yên tĩnh, đối phương nhìn thấy Vân Thành Nam đi qua, ngước mắt, xấu hổ nhìn Vân Thành Nam, sau đó lập tức cúi đầu xuống.
Vừa nhìn qua cô gái này, có thể thấy ngay là loại người hoàn toàn đối lập với Tề Bạch Mai.
Nhưng mà, theo như sự hiểu biết của Bạch Cẩm Sương về Trần Ngọc Mai, chắc chắn là Trần Ngọc Mai thích cô gái ngồi trước mặt hơn.
Tần Vô Đoạn thấy Bạch Cẩm Sương cứ nhìn chăm chú về một hướng, vẻ mặt rất khó coi, anh ấy hơi lo lắng: “Cẩm Sương, em không sao chứ?” Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Em không sao! Chỉ là bây giờ đừng đi vội, để em... Em muốn ngồi thêm một tí!”
Mắt của Tần Vô Đoan nhìn theo ánh mắt của Bạch Cẩm Sương, nhưởng mày, nói một cách chắc chắn: “Em có quen người đàn ông kia?"
Bạch Cẩm Sương mím môi, gật đầu.
Tần Vô Đoan cũng không nói nữa, yên lặng ngồi đợi
Bạch Cẩm Sương.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương hơi tối tăm, cô thật sự rất tò mò, ở đằng kia, thật ra đang làm cái gì!
Về phía Vân Thành Nam, khi đến nơi anh ta thấy mẹ mình đang ngồi với một cô gái, sắc mặt không đẹp tí nào. Anh ta nhíu mày, giọng nói hơi ngượng nghịu: "Mẹ, mẹ gọi con có việc gì không?”
Trần Ngọc Mai cười nói: “Mẹ gọi con, cũng không có việc gì, chỉ là, khoảng thời gian này Ngọc Viện đến thành phố Trà Giang chơi, mẹ nhớ, lúc còn nhỏ hai đứa không phải đã từng gặp nhau sao, định nhờ con dẫn đường cho Ngọc Viện, dẫn con bé đi chơi!”
Vân Thành Nam đứng bên cạnh bàn, không ngồi xuống, sắc mặt xanh mét trả lời: “Mẹ, gần đây con rất bận rộn, mẹ không biết chuyện đó sao?”
Anh ta nghĩ rằng, hôm nay đến đây, là để giúp cho tâm trạng của mẹ tốt hơn, trò chuyện với bà ta một chút.
Nhưng mà, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, chính mẹ anh lại lợi dụng lòng hiếu thảo của anh, để anh ta đến gặp một cô gái khác, chuyện này làm cho anh ta không thể chịu đựng được.
Trần Ngọc Mai giống như không nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó chịu của Vân Thành Nam, bà ta cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Trời ơi, Thành Nam, hôm nay mẹ có hẹn với nhóm dì Trương, bây giờ phải đi ngay, con ngồi đây trò chuyện với Ngọc Viện, nếu con bé muốn làm gì, thì con chỉ cho nó, biết chưa?”
Trần Ngọc Mai nói xong, quay người bỏ đi.
Kết quả, bà ta chỉ mới đi được hai bước, đã bị Vân Thành Nam nằm lấy cánh tay.
Vân Thành Nam vẫn cho Ngọc Viện một tí thể diện, anh ta nói nhỏ: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”
Trần Ngọc Mai cũng nói nhỏ: “Mẹ có muốn làm gì đâu, tối hôm qua Ngọc Viện mới trở về, mẹ nghĩ lại, lúc còn bé tình cảm của hai đứa khá tốt, mà con bé lại không quen biết ai, con có thể chăm sóc nó, chứ có chuyện gì đâu!”
Vẻ mặt Vân Thành Nam hơi thất vọng: “Mẹ, mẹ chắc chắn chỉ nghĩ như vậy thôi đúng không?”
Sắc mặt Trần Ngọc Mai hơi thay đổi: “Đúng vậy, mẹ không chỉ nghĩ như vậy, mẹ thừa nhận, mẹ muốn dùng cách này, khiến cho con tránh xa đứa con gái hoang dã kia của nhà họ Tề một chút, nhà họ Trình đã tài trợ rất nhiều cho bệnh viện của nhà chúng ta, hai nhà chúng ta cùng hợp tác lâu dài, Ngọc Viện còn là một đứa bé ngoan, so về danh tiếng, có cái gì kém Tề Bạch Mai đầu cơ chứ, con phải trò chuyện thật tốt với Ngọc Viện, mẹ đi trước đây!”
Trần Ngọc Mai không hề giấu giếm suy nghĩ của bản thân:
Vân Thành Nam tức đến nghiến răng, anh ta giữ chặt không buông cánh tay của Trần Ngọc Mai: “Mẹ, nếu như con không nghe lời mẹ, mẹ không sợ con sẽ phá hủy mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Vân và nhà họ Trình hả?”
Gương mặt của Trần Ngọc Mai trở nên lạnh lẽo: “Nếu con dám bắt nạt Ngọc Viện, phá hủy mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà, đừng có nói mẹ, mà cả bố con cũng sẽ không tha cho con, còn nữa, con không muốn mẹ đi tìm Tê Bạch Mai đúng không, vậy thì con đừng làm cho Ngọc Viện khó chịu, yêu cầu của mẹ cũng không to tát gì cả, con cứ nghĩ kỹ đi rồi làm!”
Trần Ngọc Mai nói xong, lập tức xách túi xách bỏ đi. Bạch Cẩm Sương nhìn thấy, Vân Thành Nam đứng cứng ngắc ở đó, một lúc sau, mới quay người lại, ngồi xuống đối diện cô gái kia.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương có một linh cảm không
Cô im lặng một lúc, sau đó nhắn tin cho Vân Thành tốt.
Nam. “Bạch Cẩm Sương: Viện trưởng Vân, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
Vân Thành Nam cứng ngắc ngồi trên ghế, Trình Ngọc Viện ngồi đối diện, đang xấu hổ kể về thời gian cô sinh sống ở nước ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta rung lên, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra. “Vân Thành Nam: Tôi đang ở ngoài, có tí việc, cô tìm tôi có việc gì không?” “Bạch Cẩm Sương: Việc gì vậy, có thể nói với tôi không? Đúng lúc, tôi cũng có việc cần gặp anh!” “Vân Thành Nam: Xin lỗi!” “Bạch Cẩm Sương: Ồ, chuyện không thể nói sao, do tôi nhiều chuyện rồi!” “Vân Thành Nam: Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” “Bạch Cẩm Sương: Cũng không có gì, chỉ là tôi đoán, có khả năng anh đang bí mật đi xem mắt!”
Sau khi Bạch Cẩm Sương gửi tin nhắn đó, cô thấy, Vân Thành Nam ngồi cách đó không xa, đột nhiên chấn động cả người, giây tiếp theo, đứng bật dậy, nhìn xung quanh một vòng.
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn anh ta, không chút che giấu
Vân Thành Nam nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, tay đang cầm điện thoại, hơi nắm chặt lại, anh ta nói với Ngọc Viện: “Cô Trình, mong cô đợi một lát, tôi nhìn thấy bạn của mình, đi qua nói vài câu rồi sẽ quay lại!”
Trình Ngọc Viện nói với giọng nhỏ nhẹ: “Không sao đầu, anh cứ đi qua đi, tôi sẽ chờ!”
Vân Thành Nam nhanh chóng đi về hướng Bạch Cẩm Sương đang ngồi, gần như mất đi vẻ dịu dàng thường ngày. Bạch Cẩm Sương thầm thở dài trong lòng, thứ tình yêu này, thật sự có thể làm cho một người thay đổi đến đáng
SỢ.
Trong khi cô đang suy nghĩ, Vân Thành Nam đã đi đến đứng cạnh bàn, đôi môi anh ta mấp máy: “Cẩm Sương!”
Gương mặt Bạch Cẩm Sương không có cảm xúc: “Viện trưởng Vân!”
Sắc mặt của Vân Thành Nam có hơi khó coi: “Chuyện này... Cô đừng nói với Bạch Mai!”