**********
Chương 1047: Đời đời bất diệt
Cảnh Hạo Đông ngạc nhiên nhìn Mặc Tu Nhân: “Cái gì? Học hỏi Sở Tuấn Thịnh ư?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừm, đúng là học hỏi Sở Tuấn Thịnh, trước đó không phải anh ta chỉ một lời đã đưa được hai tình địch ra nước ngoài hay sao? Không phải Lâm Tuấn Kỳ đang ở công ty game Cảnh Niên của chúng ta ư, cậu trực tiếp gửi anh ta ra nước ngoài đào tạo thêm không phải là xong sao, cậu cũng đừng nói với tôi là cậu không có tiền cho anh ta đi bồi dưỡng!”
Theo như Mặc Tu Nhân thấy, thủ đoạn của Sở Tuấn Thịnh về vấn đề này rất tốt, cái cậu Vương Tử Thần đó, trực tiếp dùng tiền liền giải quyết xong rồi.
Trên đời này những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết liền không phải là chuyện lớn nữa rồi, chỉ sợ có tiền cũng không giải quyết được ấy chứ!
Giống như lúc này đây, Lục Thành Ngôn đã bắt cóc Tần Minh Xuân, thứ anh ta muốn không phải là tiền mà là muốn giam cầm Tần Minh Xuân trong phòng thí nghiệm suốt đời. Thứ anh ta muốn chính là trẻ mãi không già, đời đời bất diệt, việc này không có cách nào dùng tiền mà giải quyết được.
Cảnh Hạo Đông nghe những lời Mặc Tu Nhân vừa nói, quả thật liền nghiêm túc suy nghĩ về điều đó trong vài giây.
Nhưng cuối cùng anh ta lại lắc đầu: “Không được, hoàn cảnh của tôi không giống với Sở Tuấn Thịnh, Sở Tuấn Thịnh tổng cổ hai người đó đi, một người thiếu tiền nhưng có tương lai, người còn lại ở nhà là một kẻ đáng thương, họ bị thế lực của Sở Tuấn Thịnh đè bẹp mà không có cách nào chống lại anh ta, nhưng tôi thì lại khác, Lâm Tuấn Kỳ vốn dĩ không hề sợ tôi!”
Cũng không phải là Cảnh Hạo Đông thổi phồng uy thế của người ta, hạ thấp oai phong của mình, mà vỗn dĩ sự thật đã là như vậy rồi!
Anh ta không thiếu thứ gì cả, thế nhưng Lâm Tuấn Kỳ cũng chẳng thiếu, năm đó anh ta có thủ đoạn hack được hệ thống của công ty TNHH Công nghệ game Cảnh Niên và ăn cắp mã nguồn, hiện giờ kĩ thuật của người ta còn tốt hơn, cơ bản hiện giờ không thiếu công việc để làm.
Điều quan trọng nhất là người này có bản lĩnh, lại cũng chẳng thiếu tiền. Một hacker vừa có bản lĩnh vừa không thiếu tiền, lại phóng khoáng không chịu gò bó, Cảnh Hạo Đông thực sự không tìm được ra chỗ nào để xuống tay cả!
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông: “Bây giờ không phải anh ta đang làm việc ở công ty TNHH Công nghệ game Cảnh Niên hay sao?”
Cảnh Hạo Đông bất lực thở dài: “Vậy thì sao? Người ta cũng có thể chẳng cần công việc này!”
Mặc Tu Nhân mỉm cười: “Vậy thì sắp xếp cho anh ta đi học bồi dưỡng, nếu anh ta không đi thì sẽ mất việc, không có công việc này thì cơ hội tiếp xúc của anh ta với Lâm Kim Thư sẽ ít đi, về phần trực tuyến thì nếu cậu thực sự thể hiện ra là mình vô cùng để ý đến chuyện này thì có lẽ Lâm Kim Thư sẽ trực tiếp nói rõ ràng với Lâm Tuấn Kỳ, thành thật mà nói, tôi là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy Lâm Kim Thư là một người thích sự thẳng thắn, cậu cứ để ý ở trong lòng như thế này mà không dám nói thẳng ra miệng, cứ hành động theo kiểu miệng nói một đẳng tâm nghĩ một nèo như thế thì e rằng cô ấy không thể hiểu được! Lại nói, cậu sợ cái gì cơ chứ, thực chất các cậu có nền móng tình cảm, hơn nữa lại đã có con cái rồi, cho dù có lùi mười nghìn bước mà nói thì cậu cũng đã từng cứu cô ấy, Lâm Kim Thư không phải là kiểu người ăn cháo đá bát, năm đó Lâm Thanh Tuấn cứu cô ấy, cô ấy liền nhớ lâu như vậy, có thể thấy tuy tính tình cô ấy lạnh lùng nhưng lại rất tình cảm!”
Đối với bạn bè của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân luôn dành sự tôn trọng tối đa, nhưng với người bạn thân Lâm Kim Thư này của cô là người khiến Mặc Tu Nhân phải lau mắt mà nhìn, bất kể là tính cách hay là năng lực của cô ấy đều không thể xem thường.
Ánh mắt Cảnh Hạo Đông lóe sáng, anh ta đột nhiên cảm thấy lời nói của Mặc Tu Nhân rất có lý.
Tuy vậy, khi nghe thấy Mặc Tu Nhân nhắc đến Lâm Thanh Tuấn, gương mặt của anh ta liền đen như đít nồi.
Vẻ mặt anh ta khó ngửi: “Cậu nói Kim Thư thì nói Kim Thư đi, tự nhiên lôi Lâm Thanh Tuấn vào làm cái gì! Giờ cứ nhớ đến những điều kinh tởm mà mẹ anh ta đã làm năm đó là tôi lại thấy buồn nôn!”
Mặc Tu Nhân cười chế nhạo: “Cậu cảm thấy buồn nôn à, nếu như không có mẹ anh ta phá đám thì có thể Lâm Kim Thư đã chẳng đến bên cậu, nghiêm túc mà nói thì mẹ của Lâm Thanh Tuấn quả thực đã phá hoại tình cảm của Lâm Kim Thư dành cho Lâm Thanh Tuấn, thế nhưng...đối với cậu mà nói thì lại chẳng khác gì một sự trợ giúp nhỉ, cậu nói thử xem?”
Sắc mặt Cảnh Hạo Đông tối sầm lại: “Tuy là nói như vậy nhưng cứ nghĩ đến người phụ nữ đó là trong lòng tôi liền cảm thấy khó chịu!”
Năm đó, nếu không phải do mẹ của Lâm Thanh Tuấn thì Lâm Kim Thư cũng sẽ không bị bắt cóc lên tầng thượng của tòa nhà, anh ta cứu Lâm Kim Thư tất nhiên là không hề hối tiếc, nhưng cứ nghĩ đến cái hành vi chết tiệt của mẹ Lâm Thanh Tuấn là anh ta lại cảm thấy kinh tởm.
Mặc Tu Nhân nghe vậy cũng chẳng nói gì nữa, anh dùng một chân đạp ga nói: “Tới rồi!”
Cảnh Hạo Đông đã hạ quyết tâm trong lòng, sau khi trở về sẽ làm theo lời của Mặc Tu Nhân, kết quả là lúc này chợt nghe thấy Mặc Tu Nhân nói tới rồi.
Anh ta liền nhìn xung quanh, ở xa xa là một hình ảnh một nhà máy bị bỏ hoang, anh ta chớp mắt: “Sao nhanh vậy?”
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái, nói: “Không nhanh thì sao? Không thì bây giờ cậu có thể lái xe trở về đi một vòng trên đường!”
Cảnh Hạo Đông lập tức cười: “Ấy, không cần đâu!”
Hai người họ xuống xe, xe của Sở Tuấn Thịnh đã tới rồi.
Sở Tuấn Thịnh vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân liền vội vàng xuống xe chạy nhanh về phía bên này: “Mặc Tu Nhân, có thật là Vân Yến ở bên này không?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừm, cô ấy cũng giống như Tần
Minh Xuân, bị Lục Thành Ngôn bắt được!”
Lúc trước khi Mặc Tu Nhân ở trước cửa nhà của Cảnh Hạo Đông, trong lúc ngồi trong xe đợi Cảnh Hạo Đông thì đã nói với Sở Tuấn Thịnh về tình hình ở đây.
Sắc mặt của Sở Tuấn Thịnh xấu dữ dội, nói: “Bây giờ tôi sẽ đi cứu cô ấy ra!”
Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy điều này, anh quay đầu liền nhìn thấy trên con đường bên kia xuất hiện rất nhiều chiếc xe.
Mặc Tu Nhân nghiêm mặt nói: “Anh mang theo rất nhiều người à?” Sở Tuấn Thịnh gật đầu: “Không phải là muốn cứu người sao?”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân tối sầm lại: “Tôi cũng đã nói rồi, bảo anh đừng có đánh rắn động cỏ!”
Vẻ mặt của Sở Tuấn Thịnh thay đổi: “Tôi thực sự rất lo lắng nên không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tôi liền bảo họ đi về!”
Mặc Tu Nhân nói không nên lời, lắc đầu: “Thôi bỏ đi, thế trận lớn như vậy, nếu đã đến rồi thì đi cách ra xa một chút để đợi tiếp viện đi! Trước tiên tôi sẽ gọi Triệu Văn Vương đến đã!”
Những người mà Triệu Văn Vương đưa tới đây đều rất chuyên nghiệp, chưa kể họ đi lại rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động, ngay cả quần áo của họ cũng gần như cùng tông màu với môi trường ở đây, rất dễ bị pha trộn và khiến mọi người khó nhận ra.
Sở Tuấn Thịnh lập tức hiểu tại sao Mặc Tu Nhân lại khó chịu.
Anh ta lập tức gọi cấp dưới của mình, ra hiệu cho họ đừng làm ầm ĩ và đi xa hơn một chút.
Sau đó anh ta liền nhanh chóng giải thích với Mặc Tu Nhân: “Chuyện của Vân Yến tôi vẫn chưa nói với người nhà họ Vân, tôi muốn cố gắng hết sức để cứu người trước đã, tôi cũng không ngờ anh bảo tôi một người một ngựa đến đây!”
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: “Đông người không có ích lợi gì cả, hơn nữa bên tôi có rất nhiều người rồi, số lượng người của chúng ta không ít, nhất định sẽ thắng áp đảo. Nếu người của tôi không bảo vệ được anh thì dù cho có gọi bao nhiêu người đi chăng nữa cũng không giúp ích được gì, anh phải biết, có lúc, có nhiều thứ không phải là có số người đông là có thể chống lại được!”
Đương nhiên Sở Tuấn Thịnh biết rằng một số thứ vũ khí hủy diệt là không thể ước lượng được, số lượng người cũng không có cách nào ngăn cản được, hôm nay anh ta thực sự rất lo lắng, cơ bản không nghĩ được nhiều như vậy.
Mặc Tu Nhân cũng không dài dòng nữa, chỉ bình tĩnh nói: “Bây giờ mọi người đều chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Lục Tư Ngôn, tôi định trực tiếp đưa người xuống, tốt nhất là nhanh chóng cứu người ra, chuyện của Vân Yến tôi nghĩ tốt hơn hết vẫn nên nói với anh một tiếng, đi hay không là tùy ở anh!” Sở Tuấn Thịnh quyết định dứt khoát, nói thẳng: “Tôi đi, nếu không tự mình cứu cô ấy ra ngoài thì tôi không yên tâm!”
Chỉ cần Sở Tuấn Thịnh nghĩ đến việc có thể Vân Yến đang rất đau khổ, anh ta liền cảm thấy lòng mình khó chịu như bị lửa đốt.
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta gật đầu: “Đợi tôi sắp xếp xong thì chúng ta cùng nhau đi!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền quay đầu nhìn về phía Triệu Văn Vương, nói: “Lối vào ở đâu thế?”