Nghe vậy, Lam Hiểu Yên tức giận trợn mắt nhìn Tổng Thúy Kiều rồi kéo An Thiệu Huy đi.
Tổng Thúy Kiều trọn đôi mắt của người vô tội nói: “Cậu đừng trợn mắt với tớ, những gì tớ nói đều là sự thật”
Đương nhiên, trong lòng cô ta biết rõ nhìn vẻ bề ngoài thì giống như Lam Hiểu Yên có mối quan hệ rất tốt với cô ta nhưng thật ra Lam Hiểu Yên không hề coi trọng Tống Thúy Kiều. Nếu không, cô ta sẽ không đối xử với Lam Hiểu Yên theo kiểu để mặc muốn mắng thì mắng, muốn chửi thì chửi, muốn giận thì giận như vậy đâu.
Tống Thúy Kiều là con gái nuôi trong gia đình, vì bố mẹ cô ta không sinh được con nên đã nhận nuôi cô ta ở cô nhi viện. Đáng tiếc là sau này bố mẹ cô ta lại có em trai nên không còn coi trọng cô ta nữa.
Ở trong nhà thì cô ta là đồ dư thừa, ra bên ngoài thì dường như cô ta không giao lưu kết bạn với những người bạn tốt được. Nếu một ngày cô ta có thể giàu sang quyền thế thì ai dám đối xử với cô ta như thế này nữa..
Tổng Thúy Kiều hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô ta xoay người đuổi kịp theo nhóm bạn học.
Sau khi rời câu lạc bộ, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư chia tay và Mặc Tu Nhân đưa cô về nhà.
Sau khi lên xe, Bạch Cẩm Sương hỏi: “Tại sao anh lại xuất hiện trong lô ghế cấp tám của Quân Mạch mà chờ vậy?”
Mặc Tu Nhân ngại ngùng bóc một viên kẹo: “Nếu anh nói là do anh thông minh sắc sảo lại có lòng tốt, anh đã cảm thấy được có người bắt nạt em nên mới đến đây thì em có tin không?”
Bạch Cẩm Sương tức giận liếc nhìn anh: “Anh có thể nói tiếng người được không?”
Mặc Tu Nhân cười: “Chính là Lâm Kim Thư bảo Cảnh Hạo Đông gọi anh tới đó. Sao vậy, em giận hả?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không đến mức phải tức giận, nhưng anh xuất hiện quá đột ngột.”
Hai mắt Mặc Tu Nhận lấp lánh, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc: “Nếu không tới đột ngột thì có người bắt nạt em, vậy làm sao anh biết mà lao tới kịp lúc chứ. Hơn nữa, Lâm Kim Thư không muốn nhìn thấy em bị hại, anh có thể nhìn thấy rõ điều đó”.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời nói của Mặc Tu Nhân thì vẻ mặt dịu đi: “Ừ, cô gái ngốc nghếch này chính là không thể chịu đựng được việc nhìn thấy em bị bắt nạt. Nếu lúc ăn cơm em không ngăn cản thì đối với một người có tính cách lạnh lùng như cậu ấy thì thế nào cũng sẽ xảy ra cãi nhau với người ta thôi”
Mặc Tu Nhân bặm môi: “Cô ấy sắp bị Cảnh Hạo Đông câu dẫn đi mất rồi.”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Nhìn anh có vẻ rất đắc ý nhỉ?”
Mặc Tu Nhân dở khóc dở cười, anh nhanh chóng giải thích: “Bà xã à, oan uổng cho anh quá. Không phải là anh đắc ý mà là anh chỉ vui thay cho người anh em của anh mà thôi. Đúng thật là trước đây Cảnh Hạo Đông cực kỳ đào hoa, nhưng bây giờ cậu ấy đã thay đổi rồi. Chắc chắn em cũng nhận ra là trong khoảng thời gian này Lâm Kim Thư mặc kệ cậu ấy nên cậu ấy cứ thất thần, trồng bơ phờ như kẻ mất hồn vậy đó”.
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ rồi nói: “Anh nói như thế nếu không có Lâm Kim Thư thì anh ấy sẽ sống không nổi vậy đó”.
Mặc Tu Nhân cong cong môi: “Đúng thật là giống như em nói vậy.”
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lấp lánh, cô nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Nhưng sự thật là, ai đó thiếu người nào đó thì vẫn có thể sống tiếp được.”
Sắc mặt Mặc Tụ Nhân lập tức thay đổi: “Cục cưng à, em đừng nói những điều như vậy.”
Bạch Cẩm Sương không lên tiếng.
Cô chỉ nói sự thật thôi mà, cô chính là người luôn thực tế như vậy đấy.
Khi cô còn nhỏ, Bạch Cao Minh đối xử với cô rất tốt và coi cô như con gái ruột của ông ta. Tuy nhiên, kể từ khi mẹ cô qua đời thì thái độ của ông ta đối với cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô đã không còn hy vọng vào Bạch Cao Minh nữa.
Cho đến khi cô biết được lý do Bạch Cao Minh đã đối xử với cô như vậy là vì cô không phải là con gái ruột của ông ta.
Nhưng cứ coi như cô không phải con gái ruột của ông ta thì chẳng lẽ cô không phải là do ông ta nuôi lớn hay sao?
Bạch Cẩm Sương không muốn đối phó với Bạch Cao Minh nhưng Bạch Cao Minh cứ luôn ép buộc cô.
Chỉ khi Bạch Cẩm Sương hạ quyết tâm một cách lạnh lùng thì mới có thể tự bảo vệ cô không bị thương.
Mặc Tu Nhận thấy mãi mà Bạch Cẩm Sương vẫn không lên tiếng, anh mới mở miệng nói: “Cục cưng à, em nói đúng. Khi ai đó rời xa một người nào đó cũng vẫn có thể sống. Nhưng cũng có một kiểu sống mà chỉ như cái xác không hồn. Từ nay về sau em đừng nói những điều này nữa có được không? Em nói như vậy khiến chỗ này của anh đau lắm”
Vừa nói anh vừa dùng sức nắm lấy tay của Bạch Cẩm Sương rồi xoa xoa nhẹ vào chỗ trái tim của anh.
Bạch Cẩm Sương cảm nhận rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Mặc Tu Nhân.
Giờ phút này, cô cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng. Cô đã khiến Mặc Tu Nhân có cảm giác như anh đang nhiệt tình mà lại bị dội một gáo nước lạnh vào người vậy.
Cô mím môi: “Xin lỗi, vừa rồi em chỉ nói vậy thôi. Anh đừng để trong lòng”
Mặc Tu Nhân nhìn cô, giọng điệu có vẻ oán trách: “Em đi họp lớp mà không thèm dẫn anh đi cùng. Bây giờ em còn chọc anh mất hứng, em phải bồi thường cho anh.”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Anh muốn em bồi thường như thế nào?”
Mặc Tu Nhân cong cong môi, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý và cười: “Bồi thường ngay trên xe
đi."
Anh vừa nói vừa ôm Bạch Cẩm Sương rồi hôn cô rất mãnh liệt như thể anh muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Cẩm Sương vậy.
Đương nhiên Bạch Cẩm Sương biết Mặc Tu Nhân hôn cô rất mãnh liệt như vậy là vì anh giận cô đã nói những lời vừa rồi, cho nên cô không giãy giụa mà ngoan ngoãn thuận theo. Thật không giống cô thường ngày chút nào.
Đột nhiên Mặc Tụ Nhân ngả ghế về phía sau cho ghế nằm xuống, rồi anh ôm Bạch Cẩm Sương từ ghế lái phụ qua.
Bạch Cẩm Sương giật mình hoảng sợ: “Anh làm gì vậy?”
Mặc Tu Nhân ghé sát vào tai cô, anh khẽ thì thầm: “Em vừa hứa với anh rồi mà”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt khi nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi mà nửa người cô tê dại, rồi toàn thân cô như bị điện giật khiến cơ thể cứ mềm nhũn không thể chống cự.
Mặc Tụ Nhân khẽ mỉm cười và tiếp tục hôn cô.
Ở một nơi khác, Lâm Kim Thư ra khỏi hội quán. Cô ấy không lái xe ra mà đi bộ trên đường
phố.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Cảnh Hạo Đông cứ bám sát theo sau lưng cô ấy.
Sau khi đi được gần hai con phố thì Cảnh Hạo Đông bước tới, sánh vai cùng Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư không có đuổi anh ta đi mà cô ấy cũng không chủ động đáp lại anh ta.
Cảnh Hạo Đông mấp máy môi, anh ta nói một cách dè dặt: “Kim Thư à, anh đã gọi Mặc Tụ Nhân đến rồi.”
Lâm Kim Thư không hề thay đổi sắc mặt mà chỉ liếc nhìn anh ta: “Thì sao chứ?”
Cảnh Hạo Đông giống như bị nghẹn một chút, rồi sau đó ấp úng nói: “Không có gì cả, anh chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy áp lực của anh ta mà Lâm Kim Thư nhíu mày: “Cảnh Hạo Đông, tôi không có làm gì anh đó chứ?”.
Cảnh Hạo Đông vội vàng lắc đầu: “Không có, em không có làm gì anh hết. Là anh đã chọc cho em tức giận”
Lâm Kim Thư khẽ hừ một tiếng: “Vậy anh làm gì mà sợ tôi như vậy chứ? Những người khác không biết còn cho rằng tôi đã làm gì anh nên mới khiến cho anh sợ tôi như vậy”.
Cảnh Hạo Đông đành thở dài, anh ta thừa nhận thái độ sai lầm của mình: “Anh làm như vậy không phải muốn chọc cho em mất hứng đâu. Anh muốn làm cho em vui nên mới xử sự như vậy... Là anh ngoan ngoãn vâng lời mà”
Nghe thấy Cảnh Hạo Đông nói vậy thì đột nhiên Lâm Kim Thư dừng lại, cô ấy nhìn anh ta: “Anh ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Cảnh Hạo Đông sửng sốt, anh ta lập tức gật đầu: “Nghe lời mà, chỉ cần em nói cái gì thì nhất định anh sẽ nghe theo”
Ánh mắt của Lâm Kim Thư lấp lánh, cô ấy lạnh lùng nói: “Không cần”
Dứt lời, cô ấy lại đi tiếp.
Cảnh Hạo Đông không khỏi xoa xoa lỗ tai, cảm thấy anh ta thật sự rất ngu ngốc. Loại năng lượng lúc trước chuyên nói chuyện ngọt ngào của anh ta đi đâu mất rồi, sao trước mặt Lâm Kim Thư lại trở nên vụng về như miệng chó như vậy chứ.
Anh ta nhanh chóng đuổi theo rồi cố lấy hết can đảm nói: “Kim Thư, anh có chuyện muốn nói với em”
Lâm Kim Thư vẫn không hề thay đổi sắc mặt mà cứ tiếp tục đi về phía trước: “Anh nói đi. Tôi có lỗ tai, tôi có thể nghe thấy anh nói gì mà”
Cảnh Hạo Đông cảm thấy bầu không khí trên đường phố như thế này thật sự rất khó để giải thích, anh ta vẫn kiên trì nói: “Kim Thư, anh muốn giải thích cho em những gì đã xảy ra trước đây. Anh muốn kể về quá khứ của anh. Em cho anh một cơ hội. Được không?”
Bước chân của Lâm Kim Thư hơi chậm lại, quả thực cô ấy đã đồng ý với Cảnh Hạo Đông. Chỉ cần Cảnh Hạo Đông gọi Mặc Tu Nhân đến, cô ấy sẽ cho Cảnh Hạo Đông một cơ hội để giải thích.
Tuy nhiên, nghĩ đến những người trước đây của Cảnh Hạo Đông mà trong lòng cô cảm thấy khó chịu, hay nói chính xác là... cô đang tức giận.
Chẳng qua là từ trước đến giờ Lâm Kim Thư đều luôn giữ đúng lời hứa nên cô ấy buồn bực đáp: “Anh chọn một chỗ nào đi.”