Tần Minh Xuân nói: “Chị ta đưa bố mẹ tôi và bố mẹ chị ta đến thành phố Trà Giang, nhưng chị ta lại không muốn chăm sóc cha mẹ mình. Vừa rồi chị ta tức giận với tôi vì không trả tiền khách sạn cho bố mẹ chị ta!”
Những gì Tân Minh Xuân nói rất đơn giản, nhưng Bạch Cẩm Sương nghĩ đến rất nhiều tình huống, biểu hiện của cô rất bình tĩnh, dù sao đây cũng là chuyện của gia đình người khác, cô không có tư cách xen vào. Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất
Cô gật đầu: “Cậu có thể tự mình giải quyết chuyện cá nhân, nhưng phải để ý đến công việc hơn. Đừng đem chuyện riêng tới nơi làm việc. Tôi có thể nói thật với cậu, thực lực của Tần Minh Lệ không đủ để ở lại đây, cậu và cô ta sẽ không ở chung một chỗ quá lâu đâu?"
Hai ngày qua trong phòng bệnh Bạch Cẩm Sương đã cùng Mặc Tu Nhân nói về hoàn cảnh gia đình của Tần Minh Xuân.
Lúc đó Bạch Cẩm Sương mới biết nhà họ Tân muốn bán con gái nhưng không ngờ lại đưa vợ và vợ chồng anh cả mình cùng đến thành phố Trà Giang.
Vẻ mặt của Tần Minh Xuân rất bình tĩnh, cũng không có biểu hiện không vui đối với lời nói của Bạch Cẩm Sương: “Tôi hiểu rồi! Tôi đi làm việc trước đây, giám đốc Bạch!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu..
Tần Minh Xuân nhanh chóng liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân, sau đó xoay người rời đi.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân nói: "Cầm Sương, người làm trong tiệm trang sức Tần Minh Xuân này của em không phải là một người đơn giản!”
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Không thể nào, cậu ta chỉ là có chút năng khiếu thiết kế, còn chưa học xong trung học!”
Mặc Tu Nhân nắm tay cô nói: “Từ trước đến nay cảm giác của anh đối với người khác chưa bao giờ sai, tốt nhất em nên cẩn thận với cậu ta!”
Biểu hiện của Bạch Cẩm Sương rất phức tạp, cô thực sự cảm thấy trong lòng của Tần Minh Xuân không có ác ý với tiệm trang sức của cô. Hơn nữa chính cô là người đã đưa Tần Minh Xuân rời khỏi một nơi nghèo nàn tại thôn Đại Loan để đến thành phố này. Cô ấn tượng với tài năng của Tần Minh Xuân nhưng tài năng đó lại bị chôn vùi ở làng quê nghèo miền núi kia.
Tuy nhiên, Mặc Tu Nhân đã nói như vậy rồi thì cô cũng không nên làm cho Mặc Tu Nhân phải lo lắng.
Cô gật đầu: “Vâng, em biết rồi, em sẽ cẩn thận. Anh về làm việc đi!” Kết quả là Mặc Tu Nhân vẫn nắm lấy tay cô, không chịu buông ra. Bạch Cầm Sương xấu hổ nói: Anh đừng nắm tay em nữa, đây là phòng làm việc.” Mặc Tu Nhân nhỏ giọng nói: “Anh không muốn rời xa em!”
Bạch Cẩm Sương: “Chuyện này mà là xa cách gì chứ, chỉ là đi làm việc thôi, buổi tối vẫn gặp mặt nhau, hơn nữa, anh chú ý đến vết thương một chút đừng để bị chảy máu nữa”
Mặc Tù Nhân gật đầu, nhưng vẫn không có ý định buông tay. Anh nhỏ giọng nói: “Em hôn anh một cái anh sẽ lập tức đi làm!” Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: "Đây đang ở phòng làm việc!” Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Mặc Tu Nhân lặng lẽ nói: “Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Anh không rõ liệu em có thực sự đã quay về hay không. Anh không chắc liệu em có thực sự đã khôi phục được trí nhớ hay chưa, sẽ rời xa anh lần nữa hay không.”
Bạch Cẩm Sương hít sâu một hơi: “Được rồi! Em hôn, em hôn là được chứ gì?”
Một nụ cười hiện lên dưới đáy mắt của Mặc Tu Nhân, anh hơi cúi xuống.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, nhướng đầu ngón chân lên, nhanh chóng hôn lên má anh.
Bạch Cẩm Sương vốn tưởng rằng nếu cố hôn một cái thì Mặc Tu Nhân sẽ rời đi, kết quả là vừa hôn xong, cô đã nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Mặc Tu Nhân: “Em yêu, anh còn chưa rời đi mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi, làm sao bây giờ?”
Bạch Cẩm Sương thấy hai người cách từ đây tới đó không xa, liền vội vàng vươn tay, che miệng Mặc Tu Nhân đè lại cổ họng: “Anh đừng ăn nói lung tung! Ở đây mọi người qua lại rất nhiều, anh.”
Mặc Tụ Nhân đang bị che miệng, thản nhiên mỉm cười, thậm chí Bạch Cẩm Sương còn cảm giác được đầu lưỡi của anh đang hôn vào lòng bàn tay cô.
Lập tức Bạch Cẩm Sương bỏ tay ra như bị điện giật, lắp bắp nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh, anh, anh."
Mặc Tu Nhân nhướng mày cười: “Anh làm sao?
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương đỏ bừng, cảm giác được lòng bàn tay đang nóng lên: "Anh đi mau lên!”
Mặc Tu Nhân cảm thấy nếu anh còn trêu chọc cổ nữa thì Bạch Cầm Sương sẽ tức giận mất thôi. Anh biết có chừng mực nên lập tức dừng lại, trên mặt và đáy mắt đều thu lại ý cười mà mang theo sự dịu dàng ôn nhu: “Anh rất nhớ em, Cẩm Sương!”
Sau khi Mặc Tu Nhân nói xong, anh xoay người, sải bước đi về phía xe.
Vào khoảnh khắc mở cửa xe, đột nhiên anh quay lại, mỉm cười với Bạch Cẩm Sương.
Trái tim của Bạch Cẩm Sương đập loạn xạ, trong lòng cô không thể mắng một câu yêu nghiệt! Mặc Tu Nhân rời trang sức đá quý Tư Huyền và đến thẳng Hội sở Quân Mạch.
Thời điểm anh nhận được cuộc gọi từ Vũ Quảng Đình anh đã trực tiếp gửi tin nhắn cho ông ta, sau một giờ nữa sẽ gặp ông ta ở Hội sở Quân Mạch.
Về việc Vũ Quảng Đình có can đảm đến buổi hẹn hay không, đây không phải là điều anh cần lo lắng.
Khi Mặc Tu Nhân đến Hội sở Quân Mạch, ngay lập tức có người nói với anh rằng Vũ Quảng Bình đã đến. Anh nhếch môi, quả nhiên ông ta đến rất nhanh!