Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Chương 711: Kẻ tám lạng người nửa cân

Năm đó, trình độ đánh nhau của Bạch Cẩm Sương rất lợi hại, sau này anh cũng biết bản lĩnh này của cô đều do anh trai mình, Tần Vô Đoan dạy.

Chỉ là sáu năm không gặp, lúc này anh mới phát hiện ra, dường như Bạch Cẩm Sương đã trải qua việc học đảnh cận chiến một cách bài bản, giá trị võ lực đã tăng lên gấp bội.

Thấy Mặc Tu Nhân hình như hơi mất tập trung, Bạch Cẩm Sương đấm thẳng tới mặt Mặc Tu Nhân.

Vẻ mặt Mặc Tu Nhân trở nên nghiêm túc, anh đột nhiên bắt được nắm đấm của cô. Giây tiếp theo, Mặc Tu Nhân trực tiếp kéo cô lên trước, Bạch Cẩm Sương đứng không vững nên bị Mặc Tu Nhân kéo vào trong lòng.


Mặc Tu Nhân dùng sức, khóa tay cô trước ngực, cả người giống như ôm chặt lấy cô từ phía sau.


Vốn dĩ cơn giận trong lòng Bạch Cầm Sương đang dâng cao nhưng bất ngờ bị Mặc Tu Nhân ôm như vậy, mặt cô nháy mắt đỏ bừng, cô trực tiếp gọi Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, anh mau buông tôi ra!”

Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Buông cô ra để cô tiếp tục đánh tôi à?” Mặt Bạch Cẩm Sương đen lại: “Tôi không đánh với anh nữa, anh buông tôi ra, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nhân nhạt dần: “Vậy tôi càng không thể buông cô ra!”. Bạch Cầm Sương thẹn quá hóa giận: “Anh buông tôi ra, Bông Vải còn đang đứng một bên nhìn kia kìa!”

Nghe cô nói vậy, hai mắt Mặc Tu Nhân khẽ lóe lên: "Tôi có thể buông cô ra nhưng cô phải bình tĩnh lại, nghe tôi nói. Tôi có thể trả lời câu hỏi của cô nhưng cô không thể kích động!”

Bạch Cẩm Sương hừ lạnh: "Anh buông tôi ra trước rồi nói sau!”

Mặc Tu Nhân không nỡ nhưng vẫn phải buông tay, Bạch Cẩm Sương lập tức thoát khỏi vòng tay của anh, mặt cô vẫn còn hơi đó.

Cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Nói đi, tôi xem anh có thể bịa ra chuyện gì!”.

Mặc Tu Nhân mím môi: “Vừa rồi cô hỏi tôi quan hệ trước đây của hai chúng ta là gì, tôi thật sự có thể trả lời cô. Nhưng tôi sẽ không trả lời thêm những câu hỏi khác!”

Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt thể hiện rõ ràng, đừng nói nhảm, trực tiếp trả lời.

Mặc Tu Nhân có chút bất đắc dĩ: “Trước đây chúng ta từng ở bên nhau!”

Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Bạch Cẩm Sương trở nên cứng đờ. Tân Minh Huyền đứng bên cạnh trợn tròn mắt, Annie cũng ngây người.

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi liên tục: “Anh không phải tên khốn khiến tôi chịu đả kích mà mất trí nhớ đó chứ?”

Mặc Tu Nhân im lặng nhìn cô.

Anh biến thành tên khốn từ lúc nào vậy?

Cũng không đúng, Bạch Cẩm Sương cũng thật sự không phải bị anh kích thích nên mới mất trí nhớ, nhưng...anh trai anh cũng không phải tên khốn!

Anh hơi nhíu mày, lắc đầu.

Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, Đỗ Yến Oanh nói rằng người đàn ông đó đã bỏ rơi cô, cô rất đau lòng nên mới bị kích thích mà quên đi rất nhiều chuyện.

Nếu Mặc Tu Nhân thật sự là người đàn ông trong lời nói của Đỗ Yến Oanh, vậy chắc chắn anh là một kẻ phụ bạc, là một gã đàn ông xấu xa không hơn không kém, mình phải cách xa anh thêm một chút.

Nhưng Mặc Tu Nhân lại phủ nhận chuyện này, nói như vậy thì anh không phải là bố của Bông Vải mới đúng!

Nghĩ tới đây, cô xua xua tay: “Nếu anh không phải người khiến tôi mất trí nhớ, vậy thì bỏ đi. Nhưng hiện giờ tôi không định tìm đối tượng làm quen, tổng giám đốc Mặc vẫn nên cách tôi xa một chút thì hơn. Còn mẹ của anh nữa, hi vọng anh nói với bà ấy rằng dù hai chúng ta từng ở bên nhau nhưng Bông Vải không phải con trai của anh!”

Mặc Tu Nhân: "."

.

Anh từng nói Bông Vải không phải con trai của anh bao giờ!

Chỉ là hiện giờ Bạch Cẩm Sương không biết gì cả, anh càng nói nhiều thì càng phải giải thích nhiều. Nếu không, Bạch Cẩm Sương không biết chân tướng sự việc thì chắc chắn sẽ hỏi rõ ngọn nguồn.

Nghĩ tới đây, Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nhìn Bạch Cẩm Sương: "Tôi không biết dì Đỗ đã nói gì với cô, nhưng thật sự trước đây hai chúng ta từng yêu nhau, tôi...tôi không thể nói thêm gì nữa, tôi sẽ chờ ngày cô lấy lại trí nhớ!”

Về chuyện Bạch Cẩm Sương bảo anh cách cô xa một chút, Mặc Tu Nhân không hề tiếp lời, chuyện này thứ cho anh không thể làm được.

Bạch Cẩm Sương bán tín bán nghi nhìn anh: “Vậy nên, lúc ấy tôi và anh đang ở bên nhau, sau này chúng ta chia tay, tôi gặp phải tên đàn ông cặn bã kia. Gã cặn bã đó đã bỏ rơi tôi sau khi tôi mang thai, tôi bị đả kích nên quên đi rất nhiều chuyện, là như vậy phải không?”

Đỗ Yến Oanh nói bố của đứa bé họ Tân, cho nên mới đặt tên nó là Tân Minh Huyền. Vì thế Bạch Cẩm Sương chưa từng nghĩ tới chuyện Bống Vải là con trai của Mặc Tu Nhân, dù sao cũng khác họ!

Mặc Tu Nhân: "."

Anh không muốn vô duyên vô cớ chịu cái danh cặn bã này đâu

Trí tưởng tượng của Bạch Cẩm Sương sao lại phong phú như vậy!

Anh bất đắc dĩ thở dài: “Sự thật không phải như vậy nhưng bây giờ tôi cũng không thể nói cho cô. Tôi đã tham khảo ý kiến của rất nhiều bác sĩ, khi ấy cô đã chịu đả kích, quên đi rất nhiều chuyện. Có một số chuyện cô cần phải tiến hành nhớ lại theo từng bước, nếu tôi trực tiếp nói thẳng ra như vậy, tôi không thể đảm bảo mình sẽ không kích thích tới cô. Còn nữa, trước đây tôi không hề bỏ rơi cô, cũng chưa từng nghĩ tới việc bỏ rơi cô!”

Bạch Cẩm Sương cau mày: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng nói với tôi rằng Bông Vải là con của anh, thằng bé lớn lên không hề giống anh!”

Mặc Tu Nhân không biết nói gì, chẳng lẽ cô còn có thể có con với người khác!

Chẳng qua, Mặc Tu Nhân suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh quyết định không nói thẳng ra thân phận của Bông Vải. Nếu Bạch Cẩm Sương nhớ lại chuyện lúc trước, phải hay không phải, tự nhiên cô ấy sẽ biết rõ.

Anh bóp trán: "Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, chúng ta đã từng ở bên nhau. Hiện giờ tôi không muốn buông tay cô, cô có thể từ chối tôi nhưng cô không thể lay chuyển quyết tâm theo đuổi cô của tôi, chính là như vậy!”

Bạch Cấm Sương thấy thái độ kiên quyết của Mặc Tu Nhân, nhíu mày nói: “Dù anh có nói thật hay không, tôi sẽ không tin lời nói phiến diện của mình anh. Tôi sẽ tìm người điều tra rõ ràng những gì anh nói!”

Thấy Bạch Cẩm Sương cũng coi như bình tĩnh, Mặc Tu Nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi chờ cô điều tra rõ ràng!”

Bạch Cẩm Sương nhướng mày: “Vì thế, hiện giờ anh trăm phượng ngàn kể muốn tiếp cận tôi là muốn làm gì?”

Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt rất chân thành: “Tôi đang theo đuổi cô, cô không nhìn ra sao?”

Bạch Cẩm Sương: "...Tôi thật sự không nhìn ra!”

Trước đây, Mặc Tu Nhận lấy cớ công việc để tiếp cận cô, cô cảm thấy có gì không đúng nhưng cũng không nói gì. Mãi tới khi Mặc Tổ Nhiên xuất hiện, cô mới liên kết với chuyện Mặc Tu Nhận trăm phương ngàn kế tiếp cận cô.

Nghĩ tới đây, hai mắt Bạch Cẩm Sương hơi lóe lên: “Tổng giám đốc Mặc, người như tôi đây từ trước tới nay chưa từng tin mấy lời nói ngon ngọt, mấy lời nói ngọt như mía lùi của anh không có tác dụng với tôi đâu. Trước khi tôi nhớ ra những chuyện trước kia, tôi không thể hoàn toàn tin lời của anh, mong anh hiểu cho!”

Mặc Tu Nhân gật đầu, cũng không lay chuyển ý nghĩ của Bạch Cẩm Sương.

Nói xong, Bạch Cẩm Sương nhìn anh rồi đi tới chỗ Annie và Tần Minh Huyền đang ngày người: “Bông Vải, đi thôi, mẹ dẫn con đi ăn cơm!”

Mặc Tu Nhân đi theo Bạch Cẩm Sương ra khỏi phòng làm việc, nhìn theo bóng lưng của cô, cuối cùng vẫn không đi theo Bạch Cẩm Sương.


Anh nghĩ đến chuyện mẹ anh tới tìm Bạch Cẩm Sương, hai mắt khẽ lóe lên, vội lên xe quay về nhà cũ.


Bạch Cẩm Sương lên xe, Annie lái xe rời đi. Tần Minh Huyền ngồi ngây ngẩn bên ghế phó lái, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.


Bạch Cẩm Sương vốn muốn gọi điện thoại cho Đỗ Yến Oanh nhưng Annie và


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK