Mặc Tu Nhân đi tới phòng tiếp khách, gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương: “Không phải cậu theo dõi điện thoại của Vũ Minh Lượng sao, quay lại chuyện đồi bại của Vũ Minh Lượng và Lưu Ngọc Hoa rồi gửi cho vợ hắn ta và ông cụ Vũ”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Lúc này Mặc Tu Nhân vẫn chưa biết anh làm như vậy có hơi uổng công vô ích.
Lúc anh quay lại đại sảnh, thấy ông cụ Vũ đứng trên sân khấu nói chuyện, đằng sau còn có một màn hình rất lớn.
Mặc Tu Nhân vừa nhìn đã thấy Bạch Cẩm Sương và Vân Yến đứng bên cạnh, lần này may mà vẫn ổn.
Anh nhanh chóng bước tới chỗ Bạch Cẩm Sương.
Vừa đúng lúc Mặc Tu Nhân đứng bên cạnh Bạch Cẩm Sương thì ông cụ Vũ cũng đã nói xong, ông ấy trông có vẻ bị mất hứng khi không thấy con trai lớn xuất hiện, sắc mặt có chút khó coi.
Lúc này người dẫn chương trình đã tiếp lời, cười rồi nói: “Ông Vũ đã là huyền thoại cả một đời, chúng ta không thể không thán phục sự uyên bác của ông. Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông, tiếp theo hãy để chúng tôi được chiêm ngưỡng những kinh nghiệm trong suốt những năm qua của ông”
Cái gọi là kinh nghiệm này chẳng qua chỉ là chỉ là một màn trình chiếu, đằng sau còn có lời chúc phúc từ con gái và cảm kích cuộc đời của ông cụ Vũ, vân vân...
Kết quả khi màn hình lớn vừa được chiếu lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ trên màn hình là hai người đang cuốn lấy nhau một cách mãnh liệt, hình ảnh này khiến mọi người đều không dám nhìn thẳng.
Cảnh cay mắt này làm Bạch Cẩm Sương há hốc mồm, đây là tình huống gì vậy?
Sắc mặt của ông cụ Vũ tái nhợt, người dẫn chương trình hoảng loạn nói lớn: “Tắt đi, mau tắt đi."
Anh ta chủ trì một buổi tiệc như này vốn là chuyện đơn giản, sao giờ lại biến thành như này!
Rất nhiều người đều nhận ra mặt hai người trên đó.
" Kia không phải con cả nhà họ Vũ sao?”
“ Chẳng trách tiệc mừng thọ của ông cụ Vũ không buồn xuất hiện, hoá ra là đang làm loại chuyện như này, đúng thật là hoang đường”
“ Cô gái kia nhìn cũng thấy khá quen mặt đấy”. “À, cô ta là Lưu Ngọc Hoa của trang sức đá quý Phong Hoa”.
“ Bảo sao hai năm nay đá quý Phong Hoa phát triển nhanh như thế, hoá ra là được Vũ Minh Lượng nâng đỡ
“ Sao lại là cô ta chứ, không phải khi nãy cô ta vẫn ở buổi tiệc sao?”
“Chậc chắc chắn là xuất hiện ở tiệc một lúc rồi mới đi hẹn hò rồi”
Vô số lời bàn tán mang theo sự khinh bỉ và ác ý. Một buổi tiệc mừng đại thọ đang tốt đẹp như vậy bỗng dưng lại biến thành trò cười.
Ông cụ Vũ tức đến nhồi máu cơ tim, trực tiếp ngã ra sàn.
Người con thứ nhà họ Vũ đỡ ông cụ dậy, mặt mày tái mét hét lớn: “Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!”.
Cố Lạp vốn là trẻ mồ côi, cô ấy vẫn nhớ hồi bé gia cảnh nhà mình không được tốt. Sau khi bố mẹ mất, cô ấy bị người khác lừa đem ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên Cố Lạp được tham gia một buổi tiệc kiểu này ở trong nước, nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng lại xảy ra màn kịch náo nhiệt như vậy.
Khuôn mặt ngây thơ của Cố Lạp tràn ngập sự khó hiểu, hoá ra những gì cô ấy biết về thế giới này thật sự quá ít rồi.
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, nhìn cảnh tượng hỗn loạn mà cảm thấy bất lực.
Cô vẫn nhớ Mặc Tu Nhân từng nói Lưu Ngọc Hoa và Vũ Minh Lượng muốn đổi phó với cô, nhìn màn hình lớn chiếu một màn phóng đãng như vậy, cô cũng không biết chuyện này có liên quan gì tới Mặc Tu Nhân hay không. Anh vừa đi đâu mất, còn bản thân thì không biết giờ có thể rời đi hay không.
Bạch Cẩm Sương đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bị người khác đẩy một cái khiến cô lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Ngay sau đó lại có người vươn tay ra kéo cô vào lòng, giữ chặt bên cạnh.
Bạch Cẩm Sương quay người, giờ mới nhận ra Mặc Tu Nhân không biết đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào, ôm cô đi ra ngoài.
Cô không nhịn được chau mày: “Tổng giám đốc Mặc, anh vừa đi đâu vậy?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân loé lên: “Đi đến phía sau biệt thự nhà họ Vũ”
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Thế..”
Mặc Tu Nhân ngăn lại: “Ra ngoài rồi nói”.
Bach Cẩm Sương nhìn thấy Vân Yến kéo theo Cố Lạp cùng đi ra ngoài, nhịn không được lên. tiếng: “Annie thì sao, cô ấy vẫn chưa ra ngoài.”
Mặc Tu Nhân đang định lên tiếng thì nhìn thấy cảnh Hạo Đông từ bên ngoài đi vào.
Mặc Tu Nhân hỏi: “Trợ lý của Cẩm Sương đâu?”
Cảnh Hạo Đông nói: “Đang ở trong xe rồi. Cô ấy bị nhốt trong phòng tiếp khách của nhà họ Vũ, hít phải một lượng lớn thuốc gây mê nên đã hôn mê, tôi đưa cô ấy ra xe rồi, đợi tí nữa sẽ đưa về."
Nghe thấy vậy Bạch Cẩm Sương không khỏi lo lắng: “Chỉ là khói gây mê chứ không còn vấn đề khác phải không?”