Tạ Nam vừa dứt lời, Trương Nghiêm đã bước lên phía trước một bước.
"Kẻ dám mạo phạm uy nghiêm của Tuyết Hồng Thảo Đường, phải làm như thế nào?" Tạ Nam hỏi.
Trong giọng nói của Trương Nghiêm mang theo sát ý vô cùng lạnh lẽo: "Chém người, diệt tộc!"
"Đúng!" Tạ Nam chỉ nói một chữ này, rồi không nói thêm gì nữa.
"Ha. Sau khi đạt tới Thần Hải, lâu lắm rồi tôi chưa được chém giết võ giả Thần Cảnh."
Vết sẹo đen nhánh trên mặt Trương Nghiêm đột nhiên tỏa sáng, thân thể vốn hơi còng còng nháy mắt thẳng tắp. Một lát sau, toàn bộ khí thế của ông ta đã bộc lộ, cột nguyên khí lại mở rộng thêm mấy phần, dao động mạnh mẽ làm người ta phải run sợ.
Cạch!
Xuân Thần đao được rút ra khỏi vỏ.
Ánh đao sáng như tuyết, tựa như những dải ngân hà buông xuống, một ảo ảnh quỷ thần đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Phạm Nam Thiên. Quỷ thần thân cao mười mấy mét, đầu mọc sừng thú, khuôn mặt nghiêm khắc hung ác, trong tay cũng cầm một cây đao, nhưng so với Xuân Thần đao thì lớn hơn rất nhiều. Theo ý niệm xuất đao của Phạm Nam Thiên, vị quỷ thần kia cũng từ trong hư vô vung ra một đao, ánh đao vô cùng rực rỡ, giống như có thể cắt đôi hai giới âm dương, chiếu rọi, phá nát vùng đất Cửu U!
Đao này vừa ra, sắc mặt Tạ Nam lập tức thay đổi.
"Không ngờ được, vùng đất đã mất đi thừa truyền lại có người tập luyện được loại đao pháp này. Người như vậy cho dù là tư chất hay ngộ tính, đặt ở trong các đại tổ phúc địa đều xem là đỉnh cao."
Tạ Nam khẽ lắc đầu, trong lòng tiếc hận khẽ thở dài:
"Đáng tiếc ông đã sinh nhầm địa phương, đáng tiếc lúc này ông lại gặp phải Trương Nghiêm. Trương Nghiêm tuy chỉ là kẻ hầu người hạ trong Tuyết Hồng Thảo Đường, nhưng lại phụ trách dạy bảo thế hệ nhỏ tuổi của Tuyết Hồng Thảo Đường, nói về chiến lực thật sự, có thể xếp vào top 5 trong Tuyết Hồng Thảo Đường!"
Quả nhiên, chỉ thấy thân thể Trương Nghiêm khẽ chuyển động, cơ thể vốn giống như một quả núi nhỏ hùng tráng vậy mà lại có thể vọt lên cao, tựa như thần tướng từ trên trời hạ xuống. Quyền ra như trọng pháo, không khí bị đè nát, phát ra từng tiếng vang nặng nề trầm đục. Nguyên khí mang theo màu đen vàng của hệ Thổ bao bọc lấy cơ thể của anh ta, làm tăng thêm cảm giác nặng nề và lực phòng thủ.
Dù sao Phạm Nam Thiên cũng chỉ là cao thủ mới lên cấp Thần Hải, tuy có kỳ ngộ, nhưng lại chưa kịp củng cố cảnh giới, còn chưa thật sự thấu hiểu cặn kẽ được sức mạnh toàn thân. Một đao của quỷ thần mặc dù mạnh mẽ, chớp mắt đã chém vỡ lớp nguyên khí phòng thủ của Trương Nghiêm, nhưng lại không có cách nào xuyên qua lớp phòng ngự cơ thể của anh ta.
RẦM!
Trương Nghiêm thấy vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười độc ác, nắm đấm không chút do dự đánh vào ngực Phạm Nam Thiên. Một tiếng sấm mùa xuân đột nhiên nổ vang, một đám m Bạo Vân xuất hiện ở phía sau lưng Trương Nghiêm. Một quyền này của Trương Nghiêm đã đột phá m Chướng !
Phạm Nam Thiên lùi lại mấy bước liên tiếp, khóe miệng chảy máu, cơ thể khẽ lung lay, gần như là không đứng thẳng lên được.
Trương Nghiêm cậy thế không tha người, lại ra thêm một quyền, cười như điên nói:
"Muốn làm tao bị thương, chỉ dựa vào đám nhà quê bọn mày à, đợi thêm một trăm năm nữa đi."