Đường Tuấn lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh sáng tinh thần giữa mi tâm trở nên yếu đi không ít.
“Chuyện này, chuyện này.” Pháp Âm trợn mắt há mồm. Mặc dù anh ta không nhìn thấy tận mắt từng ngày trưởng thành của Đường Tuấn nhưng cũng biết được từ nhiều nguồn tin khác nhau rằng từ khi Đường Tuấn xuất đạo đến nay, ngoại trừ bị Chùy Huyền Vu làm bị thương ra thì chưa từng bị thương quá nặng. Nhưng bây giờ Đường Tuấn đã bị người ta đánh cho không trở tay được. Đây có còn là Đạo Thể vô dịch tung hoành thiên hạ nữa không?
“Đường thí chủ, mau chạy đi. Tiếp tục đánh nữa cậu sẽ chết.” Pháp m không nhịn được hô to với Đường Tuấn.
Đường Tuấn dù có thù oán với chùa Bái Đính nhưng Pháp Âm vẫn không đành lòng nhìn thấy Đường Tuấn chết trong tay Vu Môn. Đặc biệt là bây giờ Vu Môn sắp xuất hiện trở lại, giới võ thuật sắp đứng trước một phen tinh phong huyết vũ.
“Tên hòa thượng ngu ngốc, đừng có vội. Chờ tôi giải quyết cậu ta xong là sẽ đến lượt chùa Bái Đính các người thôi.” Thác Huy Hoàng nhìn xuống Pháp Âm bên dưới, cất giọng lạnh lùng nói.
Trái tim của mấy kẻ chùa Bái Đính chớp mắt như bị treo lên, hướng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Pháp Âm, dường như đang khuyên nhủ anh ta đừng nên nói nhiều thêm nữa.
So với nỗi lo lắng của đám người bên dưới, Đường Tuấn vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như cũ, trừ khóe miệng lâu lâu run lên. Sự đau đớn về mặt thể xác anh còn có thể chịu đựng được, nhưng nỗi đau do thức hải tinh thần bị chém đứt thật sự quá đau đớn.
“Tới nữa đi.” Hai mắt Đường Tuấn tỏa sáng, trong giọng nói tràn đầy tinh thần chiến đấu.
“Được! Sau hôm nay, thế gian không còn danh xưng Đạo Thể nữa!” Thác Huy Hoàng đáp.
Thân hình ông ta chợt lóe sáng, lại lần nữa vượt nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, gần như trong chớp mắt đã tới trên đầu Đường Nghiên, vung chân đá như trường tiên quất xuống!
Bộp!
Sức lực khổng lồ như vạn quân từ trên chân Thác Huy Hoàng truyền đến, đè Đường Tuấn từ trên không trung, rơi xuống mảng rừng núi bên dưới như thiên thạch đâm xuống. Vô số chim chóc trong rừng kinh hoàng bay tán loạn, bụi mù ngập trời.
“Tới nữa đi!” Sau một khắc, Đường Tuấn bay ra từ trong màn bụi mù.
Anh đứng ngang nhiên, nhưng trên người không còn cảm giác phiêu dật tiêu sái như trước nữa. Quần áo đã rách bươm, từ trong miệng liên tục nôn ra máu, trên người xuất hiện đầy vết thương to to nhỏ nhỏ, trông vô cùng thê thảm. Mặc dù anh vẫn chưa chết nhưng vết thương đã nặng hơn trước mất lần. Bất kể là ai cũng đều có thể nhận ra nếu anh còn tiếp tục như vật thì tuyệt đối không thể đứng lên được nữa.
Tôn Thành và Hư Thanh Nhã đều lộ vẻ mặt vui vẻ như trút được gánh nặng. Cuối cùng Đạo Thể cũng sắp chết rồi.
“Được!” Đối mặt với lời nói từ Đường Tuấn, Thác Huy Hoàng cũng trả lời súc tích như thế.
Trong chốc lát, hai người lại lần nữa nhào vào đánh nhau.
Nói là đánh nhau còn không bằng nói là một bên đánh bên còn lại.