Vốn dĩ ông cụ Mộ Dung cảm thấy mình sắp lìa xa trần thế đến nơi rồi, cho nên mới lập di chúc để cho Mộ Dung Khâu thừa kế công ty và việc kinh doanh của dòng họ, những người khác đương nhiên là không có phần. Nhưng bây giờ ông cụ Mộ Dung đã không sao nữa rồi, cho nên bản di chúc đó không còn hiệu lực nữa, thế nên là những người khác mới nhân cơ hội này là khiến cho ông cụ hồi tâm chuyển ý.
“Thảo nào mới sáng ra ông cụ Mộ Dung đã gọi điện cho Mộ Dung Lan bảo về nhà.” Đường Tuấn thầm nhủ trong lòng.
“Hửm?” Cổ họng Mộ Dung Lan phát ra âm thanh khàn khàn khe khẽ. Gò má cô đỏ ửng, toàn thân bủn rủn không chút sức lực nào, cứ như một bông hoa hồng đang khẽ nở rộ, khiến cho người ta không kìm được mà muốn thưởng thức.
Đường Tuấn thở dài, dừng tay lại, nói: “Xem ra cô phải mau chóng về nhà thôi. Nếu không thì chẳng biết chú hai và cô ruột cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Mộ Dung Lan không khỏi trừng mắt với Đường Tuấn, nhưng mặt Đường Tuấn dày như vậy thì nhiêu đó chẳng có lực sát thương gì đối với anh.
Khi Đường Tuấn và Mộ Dung Lan đang ăn sáng, đúng lúc xem được tin tức trên TV.
Trên màn hình là bảy tám xác chết nằm lê lết, có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ qua ống kính. Không ai xa lạ, chính là đám người xăm trổ muốn chặt đứt tay của Đường Tuấn trên đường tối hôm qua, lúc này những người này đã nằm im trên mặt đất, mặc cho người của những tờ báo lớn và phương tiện truyền thông chụp ảnh.
“Thực sự tàn nhẫn.” Đường Tuấn cảm khái một câu. Anh vốn dĩ đã bỏ qua cho những người không xăm trổ, nhưng anh không ngờ rằng có người người sợ bị lộ bí mật đến nỗi giết hết bọn họ.
Mộ Dung Lan ngây người nhìn cảnh tượng trên màn hình, thông qua những cảnh được chiếu trên màn hình, cô chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen đang được giới truyền thông phỏng vấn, khiến sự việc này đổi trắng thay đen, nói thành một nhóm thanh niên thiếu văn hóa và máu nóng đánh nhau, cuối cùng dẫn đến việc lỡ tay giết người.
Điều khiến cô cảm thấy hơi lạnh gáy chính là cô đã gặp người đàn ông trên màn hình mấy lần, chính là cấp dưới của Mộ Dung Hà - anh trai cô, gã là người chuyên giải quyết một số vấn đề vướng tay vướng chân và những chuyện xấu của Mộ Dung Hà, nói cách khác thì gã chính là cánh tay phải của Mộ Dung Hà.
Nghĩ đến đây, tay cô khẽ nắm chặt lại, cắn chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. Mặc dù cô biết rất rõ những người giàu có và quyền lực thì thường có rất nhiều âm mưu, nhưng khi những chuyện này thực sự xảy ra với cô, hơn nữa đối phương còn là người anh trai và người cha mà cô luôn yêu thương từ khi còn nhỏ, cô vẫn không có cách nào ép mình chấp nhận được.
Đường Tuấn chỉ có thể vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mộ Dung Lan, anh đã đoán được một chút gì đó từ vẻ mặt của cô, nói: “Cô cứ yên tâm, có tôi đây rồi, tôi sẽ không để bọn họ làm cô tổn thương.”
Nhưng Mộ Dung Lan lại không biết phải trả lời như thế nào.
Sau khi ăn sáng xong, cả hai người họ lên đường đến nhà cũ của nhà họ Mộ Dung ở ngoại ô.
Nhà cũ của nhà họ Mộ Dung vốn là một ngôi nhà bằng đất ở một ngôi làng nhỏ trên núi, sau này, sau khi ông cụ nhà Mộ Dung trở nên giàu có, vẫn luôn nhớ về nơi cũ và nơi mình sinh ra nên ông cụ đã bỏ tiền ra mua rất nhiều đất xung quanh và xây một biệt thự lớn dành riêng cho nhà họ Mộ Dung. Vào những ngày nghỉ lễ, người nhà họ Mộ Dung đều sẽ trở về biệt thự để báo cáo tình hình kinh doanh của công ty và những khoản lãi lỗ trong năm cho ông cụ.
Mộ Dung Lan vừa lái xe vừa kể lại câu chuyện khởi nghiệp của ông cụ Mộ Dung cho Đường Tuấn nghe. Đôi mắt của cô sáng lên, như thể có thể xuyên qua lớp sương mù thời gian, nhìn thấy ông cụ tung hoành trên thương trường và đánh bại vô số đối thủ cạnh tranh.