"Không ổn rồi, cậu ta đã vượt qua lôi kiếp." Ánh mắt Phương Thì Tích bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén.
Như thể vì chứng thực cho lời Phương Thì Tích vừa nói, một viên Nguyên Đan to cỡ nắm tay trẻ con bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Đường Tuấn. Một cỗ uy áp đáng sợ phóng ra khỏi Nguyên Đan, đan trình màu xám tro.
"Nguyên Đan màu xám. Ha ha ha, ngay cả Nguyên Đan màu bạc cậu ta cũng không luyện ra nổi, chỉ luyện được Nguyên Đan màu xám tro, quả nhiên là thể chất rách nát.” Trương Tín Triết sửng sốt một hồi, sau đó liền thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.
"Một khi đã luyện ra Nguyên Đan thành công rồi thì không thể luyện lại một lần nữa. Nguyên Đan màu xám là Nguyên Đan có cấp bậc thấp nhất, có thể nói không có khả năng tồn tại trong tương lai, thành tựu của cả đời cậu ta cũng chỉ đến vậy thôi.” Long Vương cũng khẽ thở dài một tiếng, trong lòng có chút tiếc nuối: "Đường Tuấn, cậu cần gì phải tự hủy đi tương lai của mình như vậy? Nếu vừa nghe lời tôi nói mà trì hoãn lôi kiếp, tuy rằng có nguy hiểm lớn, nhưng ít nhất còn có cơ hội ngưng luyện Nguyên Đan cao cấp hơn. Cậu quá bốc đồng rồi.”
"Hừ." Phương Thì Tích khinh khỉnh nhìn Nguyên Đan của Đường Tuấn, trên mặt ông ta là sự khinh rẻ và coi thường.
Nhưng Đường Tuấn dường như không nghe thấy lời nói của ba người họ, anh há mồm nuốt Nguyên Đan vào trong bụng. Một luồng sức mạnh mãnh liệt truyền khắp cơ thể anh.
Nguyên Đan đã nuốt vào trong bụng, từ nay mạng ta do ta không do trời.
Vào giây phút anh nuốt Nguyên Đan, trong đầu Đường Tuấn bỗng nhiên hiện ra một câu như vậy.
Lúc trước anh cũng đã đoán được cảnh giới này sẽ rất mạnh, nhưng chờ đến lúc thật sự đạt tới cảnh giới Nguyên Đan rồi, Đường Tuấn mới phát hiện mình vẫn đánh giá quá thấp sự chênh lệch giữa cảnh giới Nguyên Đan và cảnh giới Thần Hải.
Đầu tiên là sinh mệnh lực. Đường Tuấn có thể cảm giác được sinh mệnh lực của mình tràn đầy chưa từng có. Nếu có người dùng tinh thần quan sát anh, có thể phát hiện sinh mệnh lực của Đường Tuấn vào lúc này đã sinh ra biến hóa về chất. Nếu như nói sinh mệnh lực của người bình thường như đom đóm, sinh mệnh lực cảnh giới Thần Hải như ngọn nến, như vậy sinh mệnh lực của Đường Tuấn chính là một vầng mặt trời nhỏ!
Năm trăm năm.
Đường Tuấn cảm giác được tuổi thọ hiện tại của mình có năm trăm năm.
"Tiên Nhân có tuổi thọ lên đến năm trăm năm." Đường Tuấn thở dài trong lòng. Nhưng anh đột nhiên nhướn mày, nếu cường giả cảnh giới Nguyên Đan đều có sinh mệnh dài đằng đằng như vậy thì cường giả mấy trăm năm trước thật sự đã chết hết rồi sao?
Ngoại trừ việc tăng tuổi thọ ra thì thực lực của Đường Tuấn cũng có sự thay đổi long trời lở đất, bản thân đã mạnh hơn trước ít nhất mười lần. Hơn nữa, khi anh dần quen thuộc cảnh giới này, thực lực của anh mỗi giây mỗi phút đều sẽ tăng lên.
"Đây thật sự là Nguyên Đan cấp thấp màu xám sao?" Đường Tuấn lẩm bẩm. Nếu như Nguyên Đan cấp thấp màu xám đã mạnh như vậy thì Nguyên Đan màu vàng thì sao, thậm chí còn có Nguyên Đan siêu phẩm thần bí nhất sẽ còn mạnh đến mức độ nào?
"Đây đương nhiên là Nguyên Đan màu xám. Bằng không cậu còn ảo tưởng mình ngưng luyện ra Nguyên Đan siêu phẩm sao?” Đúng lúc này, thanh âm châm chọc của Trương Tín Triết vang lên: "Ếch ngồi đáy giếng, ngưng luyện ra loại Nguyên Đan rác rưởi này có ích lợi gì. Chỉ được sự sung sướng nhất thời mà thôi.”
Long Vương cũng thở dài một tiếng.
"Đúng là tự tìm đường chết. Dù có là Nguyên Đan màu xám thì tôi cũng có thể giết ông giống như giết một con giun con dế.” Đường Tuấn lạnh lùng nói.