Đó là một nơi quanh năm bị sương mù bao phủ, mà lúc này bên trong đó truyền ra từng đợt dao động mạnh mẽ giống như sấm rền khiến lòng người run sợ. Sâu bên trong lớp sương mù chính là cánh cửa ngàn năm trước lão tổ Vu Môn đã đóng lại, bây giờ đang bị rất nhiều cao thủ Vu Môn hợp sức đánh tới yếu ớt, có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Ở trên những ngọn núi bao quanh màn sương mù đều có những Thần Cảnh đang chờ đợi.
Năm sáu mươi Thần Cảnh của các thế gia ẩn cư chiếm mấy đỉnh núi. Trong đó có một đỉnh núi là ít người nhất, chỉ có mười mấy người, nhưng trên người mỗi người đều phát ra hơi thở khủng khiếp hơn Thần Cảnh bình thường. Những người này đều là Thiên Nhân Thần Cảnh, cảnh giới hiểu được quy luật của trời đất!
Đứng đầu mười mấy người này là một người đàn ông trung niên, dáng người ông ta đĩnh đạc chắp hai tay sau lưng, hơi thở có khi trầm như núi, có khi lại khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, cảm giác như ông ta là thần nắm giữ mạng người trong tay. Phía sau ông ta là đại diện của mười mấy thế gia ẩn cư, những người này cũng là Thiên Nhân Thần Cảnh, đáng tiếc ở trước mặt người trung niên kia thì đều thấp hơn một chút, nhưng họ lại không hề cảm thấy khó chịu về điều đó.
Bởi vì người đàn ông trung niên kia tên là Vu Khải Công, là em trai của môn chủ Vu Môn Vu Phá Nhiên! Đồng thời, Vu Khải Công còn là người mạnh nhất Vu Môn ngoài Vu Phá Nhiên, còn mạnh hơn cả Ban Cơ, nghe nói anh ta chỉ còn cách cảnh giới cao nhất của võ đạo nửa bước nữa mà thôi! Lần này anh ta đại diện cho Vu Môn, Kiếm Môn và Băng Cung không có ai thì ai dám giành vị trí đầu với ông ta đâu?
“Vu Khải Công, bao lâu nữa thì các ông mới phá được cửa vào đây?” Một ông lão mặc áo đen, khuôn mặt hung ác nham hiểm gằn giọng hỏi. Sắc mặt lão ta trắng bệch như chỉ có một bộ da mỏng manh bọc xương không máu không thịt, trông khủng khiếp như xác chết.
Vu Khải Công nhìn vào sâu bên trong đám sương mù, trầm ngâm nói: “Muộn nhất là chiều tối hôm nay những người trong nhóm Vu Môn chúng tôi sẽ có mặt ở đây. Quỷ Khấp, ông là trưởng lão tối cao của phe phái Huyền Minh Quỷ mà, có tin tức gì của Quỷ Thất Sát không?”
Quỷ Khấp hừ lạnh, nói: “Tạm thời chưa có.”
“Đèn sinh mệnh của những gia chủ và tông chủ khác đều đã tắt hết rồi, đèn của Quỷ Thất Sát còn cháy không?” Vu Khải Công im lặng một hồi sau đó đột nhiên hỏi.
Quỷ Khấp là thân tín của trưởng lão phe phái Huyền Minh Quỷ đời trước, thân phận có khi còn cao hơn tông chủ Quỷ Thất Sát. Ông ta vốn đang bế quan, nếu không đột phá sẽ không đi ra, nhưng vì chuyện Vu Môn trở lại lần này mới phá lệ xuất hiện ở Bắc Giang. Trước khi ông ta đến thì Vu Khải Công đã hỏi qua các thế gia khác, đều nhận được tin tức giống nhau là nửa năm trước đèn sinh mệnh của gia chủ và tông chủ bọn họ để lại trong tộc đều đột nhiên tắt đi.
Giọng Quỷ Khấp hơi do dự, sau đó gật đầu, nói: “Đèn sinh mệnh của Thất Sát cũng tắt rồi.”
Mặt Quỷ Khấp lạnh lùng, giọng cũng lạnh: “Có điều những lời cô bé ở Băng Cung nói tôi không tin câu nào hết. Tuy đèn sinh mệnh có liên kết với tính mạng của chủ đèn thật nhưng vẫn có thể có sai sót. Mấy trăm năm trước Huyền Minh Quỷ chúng tôi có một trưởng lão vì lạc vào bí cảnh bí cảnh nào đó mà đèn sinh mệnh bỗng nhiên tắt. Nhưng vài năm sau trưởng lão kia lại bình yên trở về đèn sinh mệnh lại sáng lại.”
“Cô bé ở Băng Cung kia còn nói một mình Đường Tuấn chém giết hơn mười Thiên Nhân Thần Cảnh, đánh Trương Kiếm Luân bị thương nặng, đúng là vớ vẩn buồn cười! Trừ phi là cao thủ đạt tới cảnh giới cao nhất võ đạo mới có năng lực như vậy, nửa tháng trước tên họ Đường kia vẫn còn là Thiên Nhân Thần Cảnh đấy, đúng là tuổi trẻ không có hiểu biết, chắc các ông cũng hiểu rõ muốn tiến thêm một bước kia khó khăn đến mức nào mà. Nếu cậu ta không đạt tới cảnh giới đó thì sao có thể làm được những chuyện như vậy?” Quỷ Khấp quay lại nhìn những người đại diện cho các thế gia ẩn cư, đè giọng nói: “Chẳng lẽ các ông tin những lời nói bậy bạ kia ư?”