"Không nhất định. Chu Tiêu Ân còn có bất ngờ, ông ta còn có con bài chưa lật."
Lúc này, ngay cả Huyền Linh cũng không quan tâm tới việc đầu với Thạch ma nữ.
"A!" Chu Tiêu Ân kêu một tiếng, cảm giác có chút điên cuồng: "Tốt tốt tốt. Cậu càng mạnh vừa vặn trở thành bàn đạp của tôi."
Nói xong, khí tức Chu Tiêu Ân đột nhiên tăng vọt, trở nên mạnh hơn mấy lần.
Ông ta trong tức khắc bước vào bán nguyên đan!
"Xem ra Chu Tiêu Ân nổi giận. Vốn dĩ ông ta áp chế cảnh giới, muốn trực tiếp đột phá cảnh giới Nguyên Đan giống như học luyện nguyên đan, hiện tại đột phá, thực lực tăng vọt năm sáu lần, sợ chỉ có Yêu Vũ Cơ mới là đối thủ của ông ta ."
Sau khi Chu Tiêu Ân đột phá cảnh giới, thay vào đó bình tĩnh lại. Nhưng bất cứ ai cũng có thể thấy rằng trong bình tĩnh này có lửa giận vô tận.
Tay ông ta vừa động, thanh trường kiếm bị Đường Tuấn kẹp lập tức rút trở về.
Thanh kiếm chỉ vào Đường Tuấn, Chu Tiêu Ân lạnh lùng nói: "Cậu đáng chết! Hoàng hà đông lưu!"
Ông ta lại thi triển hoàng hà đông lưu, nhưng so với lần trước mạnh hơn gấp nhiều lần. Chỉ thấy kiếm khí đầy trời tạo thành một bầu giới kiếm.
"Rác rưởi." Đường Tuấn chỉ nói hai chữ.
Bóng dáng anh chuyển động.
Keng keng.
Hai tiếng thanh thúy vang lên.
Bầu trời kiếm khí đột nhiên sụp đổ, mọi người nhìn thấy Chu Tiêu Ân bị bay đi ra ngoài, trên má còn có hai dấu tay đỏ tươi.
Không ai thấy Đường Tuấn ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy Chu Tiêu Ân bị hai cái tát mạnh.
"Tiếp tục đột phá đi." Đường Tuấn lắc lắc cổ tay, cười khẩy nói: "Tôi thích nhất nhất giẫm lên kẻ tự cao tự đại tự cho mình là thiên tài ."
Cười khúc khích.
Chu Tiêu Ân nghiến răng răng rắc.
"Huyền Linh, cùng tôi giết cậu ta. Tôi sẽ giúp ông bắt giữ Thạch ma nữ với Yêu Vũ Cơ, tặng hết họ cho ông." Chu Tiêu Âm nói với Huyền Linh.
Ánh mắt Huyền Linh lóe ra một chút, nói: "Tốt."
Ngay sau đó, một bàn tay nhuốm máu xâm nhập vào ngực Chu Tiêu Ân, trên tay còn giữ một trái tim đang đập. Giọng nói lạnh lùng Huyền Linh vang lên bên tai Chu Tiêu Ân: "Ông không phải luôn luôn tự nhận là thiên tài, khinh thường tất cả mọi người sao? Đáng tiếc hiện tại gặp được người so với ông càng thiên tài hơn. Ông đây đã sớm muốn giết ông lâu rồi, ông lại còn muốn hợp tác với tôi."
"Ông." trong mắt Chu Tiêu Ân tràn đầy không cam lòng.
"Đi tìm chết đi." Huyền Linh đánh một chưởng xuống, đánh nát đầu Chu Tiêu Ân.
"Vị bằng hữu này, Chu Tiêu Ân đã bị tôi giết. Cậu với tôi không có thù oán, sẽ không động thủ chứ." Huyền Âm xoa xoa tay nói với Đường Tuấn.
Ông ta vừa rồi sở dĩ ra tay với Chu Tiêu Ân, trừ bỏ bởi vì ghét Chu Tiêu Ân, nguyên nhân chủ yếu vì thực lực Đường Tuấn làm cho ông ta phải kiêng kị.