Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người mẹ kia ngay lập tức kéo cánh tay bác sĩ lại, giọng gấp gáp nói: “ Bác sĩ Phùng, cầu xin ông khám lại cho con trai tôi một chút đi.”  

 

Biểu tình của bác sĩ Phùng chợt trở nên lạnh lùng, quát: “Buông tay.”  

 

Người phụ nữ bị tiếng quát của bác sĩ Phùng dọa sợ, vội buông lỏng tay ra, nhưng trên mặt cũng đã tràn đầy nước mắt.  

 

Bác sĩ Phùng nói: “Nếu cô có 35 tỷ đặt ra đây, có lẽ có thể mời bác sĩ Lâm xem bệnh cho con trai cô. Nếu Việt Nam còn có một người nào có thể trị khỏi đôi mắt này cho con trai cô, đó chỉ có thể là bác sĩ Lâm thôi.”  

 

“Tôi không có tiền.”  

 

Người phụ nữ nắm lấy góc áo, thanh âm run rẩy. Vốn dĩ trong nhà còn có chút tích góp, nhưng trong khoảng thời gian vì khám bệnh cho con trai chị, đều đã tiêu đến gần hết rồi, càng đừng nói đến 35 tỷ.  

 

“Không có tiền còn đòi khám bệnh cái gì hả.”  

 

Bác sĩ Phùng châm biếm một tiếng, nói: “Hai người có thể đi rồi, người tiếp theo.”  

 

“Đôi mắt của con trai chị còn có thể chữa được.”  

 

Ngay lúc hai mẹ con người phụ nữ kia muốn đứng dậy, một thanh âm bỗng nhiên vang lên ở phía sau lưng bọn họ.  

 

Ba người Đường Tuấn đã đi đến.  

 

Lông mày bác sĩ Phùng nhướng lên, nhìn về phía Đường Tuấn đang nói chuyện, trầm giọng nói: “Cậu biết bản thân đang nói cái gì không?”  

 

Đường Tuấn không để ý đến ông ta, nói với cậu nam sinh kia: “Tôi có thể chữa khỏi đôi mắt của cậu.”  

 

Người phụ nữ liền trở nên khẩn trương, nói: “Tôi không có 35 tỷ đâu.”  

 

Bác sĩ Phùng cười lạnh, nói: “Kỹ thuật chữa trị cao thấp quyết định chi phí chữa bệnh là đắt hay rẻ. Là bác sĩ Lâm chữa bệnh mới cần 35 tỷ, cậu ta dám đòi 35 tỷ sao?”  

 

Đường Tuấn nói: “Tôi không thu tiền.”  

 

Trên mặt người phụ nữ ngay tức khắc lộ ra vẻ vui mừng.  

 

Bác sĩ Phùng bị làm lơ, sắc mặt trở nên khó coi, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ rõ Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền cũng không có người nào như cậu nhỉ? Cậu có tư cách, kinh nghiệm gì mà dám khám cho người ta?”  

 

Nói xong, ông ta lại nhìn về phía hai mẹ con kia, nói: “Cái gì cũng có thể thử khi cảm thấy tuyệt vọng là điều có thể hiểu được, nhưng hai người cũng không nhìn xem đối phương là kẻ nào? Ngộ chữa không chữa trị nổi đôi mắt, lại mất luôn cả tính mạng, đến lúc đấy cũng đừng có trách tôi không nhắc nhở các người trước.”  

 

 

 

Hai mẹ con kia nghe vậy, lập tức do dự. Bác sĩ Phùng dù sao cũng là bác sĩ chính quy được đăng ký tại Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền, mà đến tên của Đường Tuấn chị còn chưa biết, lại còn trẻ tuổi như vậy, quả thực làm cho hai người bọn họ không yên tâm.  



“Người trẻ tuổi này, cậu đừng ở chỗ này ngông cuồng mà khoe khoang. Bác sĩ Phùng cũng không có biện pháp, cậu có thể có biện pháp sao?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK