Trong lòng ông ta bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành: "Vậy hai người kia là ai?”
"Người mặc đạo bào thiên sư, tay cầm xích kia là chân nhân Trương Tín Triết, chưởng giáo hiện tại của núi Yên Tử. Kẻ tỏa ra kiếm khí ngút trời, mặc một bộ quần áo màu xanh, nếu như tôi đoán không sai, hẳn là Phương Thì Tích.” Bạch Thanh Hỏa thở ra một hơi. Ba người này, mỗi người đều là nhân vật trong truyền thuyết nhưng hôm nay lại tập trung hết trên núi Dũng Quyết.
"Phương Thì Tích? Chẳng lẽ là người được mệnh danh là có thể chém một nhát kiếm trong một tích tắc, người rất nổi tiếng trong khoảng thời gian gần đây đó sao? Nghe nói kiếm pháp của ông ta đạt tới cảnh giới vô cùng đáng sợ, có thể cướp tính mạng đối thủ trong nháy mắt. Ít nhất đã có mười cao thủ thuộc cảnh giới Thần Hải chết dưới tay ông ta. Thậm chí còn có người nói kiếm thuật của ông ta còn hơn cả Trương Kiếm Đình của Kiếm Môn ba phần.” Giọng của Lý Quang Huy nhỏ dần.
Mạng lưới quan hệ của ông ta rất rộng, bản thân cũng luyện được nội công, cho nên cũng hiểu biết một vài chuyện của giới tu luyện.
"Không sai. Chính là cậu ta.”
Bạch Thanh Hỏa nhìn về phía mấy người trên đỉnh núi, trái tim đập nhanh hơn vài phần, lẩm bẩm nói: "Ba người này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ba người này định bắt tay với nhau để ngăn cản Đường Tuấn đạt Nguyên Đan sao? Như vậy sẽ gây ra mối thù không đội trời chung đó.”
Trên đỉnh núi.
"Đường Tuấn, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận ý kiến của tôi." Long Vương nhìn chăm chú vào Đường Tuấn rồi nói: "Tôi thật sự không muốn phải đánh nhau với cậu, chỉ hy vọng cậu có thể trì hoãn thời gian độ kiếp một chút.”
Đường Tuấn cười khỉnh: "Long Vương, là ông ngốc hay tôi ngốc vậy. Ông cảm thấy lôi kiếp của tôi còn có thể ngăn chặn được sao? Nếu tôi cố tình trì hoãn độ kiếp, ông không biết hậu quả sẽ là gì ư?”
Lôi kiếp ở trên đỉnh đầu, chỉ cần Đường Tuấn vừa động tâm niệm là sẽ lập tức giáng xuống. Cố trì hoãn, không chỉ làm đạo tâm của anh xuất hiện lỗ hổng, càng đáng sợ hơn là anh muốn độ kiếp thành công một lần nữa là chuyện cơ hồ không có khả năng, đến chín mươi chín phần trăm là phải chết. Dù kết quả nào đều là đại kỵ của tất cả người tu luyện, hành động này của Long Vương cũng giống như đào mả tổ tông nhà người khác, cướp vợ cướp chồng của kẻ khác.
"Đường Tuấn, coi như là vì giới tu luyện Việt Nam đi. Một khi cậu độ kiếp thành công, có lẽ Việt Nam sẽ lập tức sẽ trở thành đối tượng tấn công của vô số người tu luyện trên toàn thế giới. Bởi vì một mình cậu mà để cho giới tu luyện Việt Nam gặp phải loại tai nạn này, cậu không cảm thấy bản thân quá ích kỷ sao?” Long Vương tận tình khuyên nhủ.
Ngón tay ông ta vuốt ve Pháp kiếm Chân Võ đặt trên đầu gối rồi nói: "Thanh kiếm tên Pháp kiếm Chân Võ này là vật trấn phái của Cổ Võ Đang, tôi có nó đã gần nửa thế kỷ, chỉ lấy ra dùng trong mấy lần chiến đấu với kẻ địch bên ngoài, tôi thật sự không muốn nó nhiễm máu của cậu.”
"Đường Tuấn, Long Vương nói không sai. Nếu tôi là cậu, vì tương lai của giới tu luyện Việt Nam, tôi chắc chắn sẽ trì hoãn thời gian kết thành Nguyên Đan. Lúc trước Trần sư thúc độ kiếp đã hấp dẫn Vương Khải, nếu cậu lại kết thành Nguyên Đan, chỉ sợ giới tu luyện Việt Nam lập tức trở thành mục tiêu của tất cả mọi người.” Trương Tín Triết nói, một bộ dáng bi thương hộ loài người.
"Buồn cười. Các người nghĩ rằng tôi không biết những gì các người nghĩ thật sao?” Đường Tuấn khinh bỉ nhìn Long Vương và Trương Tín Triết, nói: "Không phải các người sợ tôi kết được Nguyên Đan thì mấy người không giữ được địa vị của bản thân nữa sao?”
Đường Tuấn lạnh lùng cười.
Long Vương và Trương Tín Triết ngẩn ra, trầm giọng nói: "Đường Tuấn, cậu không chịu nghe lời khuyên bảo của chúng tôi thật sao? Chẳng lẽ tương lai của giới tu luyện Việt Nam còn không quan trọng bằng việc kết thành Nguyên Đan của một mình cậu? Đâu phải chúng tôi cấm cậu không được kết Nguyên Đan, chỉ là muốn cậu thực hiện việc này muộn hơn vài năm mà thôi.”